96.
Lục Phong còn nhớ rất rõ lần đầu tiên giả bộ ngủ và bị đánh cắp nụ hôn đầu trên má, trong lòng tràn đầy hoang loạn cùng xấu hổ, nhắm chặt đôi mắt, hé mở cũng không dám mở ra.
Sau đó thêm một lần, cậu bị trẹo chân, ở phòng y tế, Du Am lại hôn cậu, hôn chính là môi, còn thổ lộ.
Khi đó, tim cậu đập nhanh đến không chịu nổi, không biết phải làm sao.
Mà lúc này đây, cậu nhìn đôi mắt Du Am gần trong gang tấc, lông mi nhẹ nhàng rung động.
Tim cậu cũng đập thật nhanh, cậu có thể nghe ra trong lòng Du Am rất khổ sở, cậu cũng cảm thấy trong lòng rất khổ sở, trái tim vừa tê vừa trướng.
Lục Phong không có cảm thụ quá cái gì gọi là "Thích", cậu chưa từng yêu, nhưng thực ra sẽ đối với một vài cô gái có hảo cảm, phần lớn bởi vì các nàng cởi mở lại xinh đẹp, không có thổ lộ quá, cũng không nghĩ tới việc thổ lộ, thời điểm ở bên nhau chơi vui vui vẻ vẻ, tách ra cũng không thấy khổ sở.
"Thích" sẽ làm người khổ sở sao? Cậu không chắc lắm.
Lục Phong nghĩ rồi lại nghĩ, nói: "Hả, thích......!Cậu......!Cậu thích tôi ở điểm nào nha?"
Du Am đã chuẩn bị tốt nếu bị Lục Phong đẩy ra, không nghĩ tới Lục Phong không đẩy ra, còn hỏi hắn vấn đề này.
Hắn thấy Lục Phong nghiêm túc hỏi, vì thế trả lời cũng thực nghiêm túc.
"Tôi cảm thấy cậu thật đáng yêu."
Cả khuôn mặt Du Am đều đỏ, đứng yên, co quắp mà sờ sờ cái mũi.
Lục Phong lần đầu tiên trong cuộc đời được khen "Đáng yêu", cũng đặc biệt ngượng ngùng, lầu bầu nói: "Nơi nào đáng yêu......!Cậu xem cậu đi, lớn lên lại đẹp trai, thành tích lại tốt, thành tích của tôi lại rất tệ......"
Mặt Du Am càng đỏ hơn, nghiêng đầu, tai đều hồng, nắm tay để trên môi, ho khan hai tiếng: "Khụ, cảm ơn......"
"Tôi không phải! Tôi......"
Lục Phong vừa định nói "Tôi không phải định khen cậu", nhưng lại phát hiện lời nói của mình mỗi một câu đều là thật, Du Am là học bá, sống một mình lại chiếu cố bản thân đến thỏa đáng, còn có thể chiếu cố người khác, nuôi mèo rất chu đáo, lại nói, hắn lớn lên thật sự đẹp trai.
Đặc biệt là ngay lúc này, đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt rũ xuống, ngũ quan anh tuấn không hề bén nhọn, lúc cười hoặc đỏ mặt, tất cả khí chất lạnh lùng ban đầu đều tan biến.
Hơn nữa tay Du Am cực kỳ đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, ngón trỏ ngón giữa do cầm bút nhiều năm nên có vết chai mỏng, lòng bàn tay ấm áp khô ráo, là một đôi bàn tay khiến người vừa nhìn thấy liền cảm thấy đáng tin cậy.
Lục Phong ho nhẹ một tiếng, cũng nghiêng đầu đi.
Trong lúc nhất thời, âm thanh hai người ho khan hết đợt này đến đợt khác, như thể ai đó bị cảm.
Du Am: "Cậu......"
Lục Phong: "Tôi......"
Du Am: "Cậu có phải hay không phải về nhà......"
Lục Phong: "Để tôi suy nghĩ một chút......"
Hai người gần như đồng thời mở miệng, qua một hồi lâu Du Am mới phản ứng lại, cậu nói "Suy nghĩ một chút", chứ không phải "Tôi phải về nhà rồi".
Tim hắn đập "Bang bang", tiến lên phía trước một bước, gần như dẫm vào chân nhỏ của mèo đang lẳng lặng ghé vào bên chân hắn, mèo con sinh khí mà kêu "Meo" một tiếng, không lo có người xem, chạy đi.
Du Am: "Thật sao?"
Lục Phong quay người đi, bắt đầu thu dọn đồ của mình, nhét lung tung vào cặp sách, làm ra bộ dáng bận rộn, lẩm bẩm lầm bầm: "Cái gì thiệt hay giả, chuyện lớn như vậy, đương nhiên tôi muốn cẩn thận suy nghĩ một chút......"
Muốn thẳng muốn cong dù sao cũng phải nghĩ kỹ một chút, đang thẳng quay đầu lại mới phát hiện vô pháp cong, muốn cong lại phải bẻ tới bẻ lui.
Lục Phong ném cặp sách căng phồng lên vai, nhìn trần nhà, nói: "Tôi đi đây!"
Du Am đi theo phía sau cậu, đưa cậu tới cửa, tính đổi giày xong đưa cậu xuống lầu, đưa cậu về đến nhà luôn.
Lục Phong mang một khuôn mặt đỏ ửng như cà chua, chặn hắn ở cửa, mạnh mẽ đóng cửa lại, cách khoảng trống ở cửa nói: "Đừng đi đừng đi, ngàn vạn lần đừng đi theo!"
Du Am cười nói: "Ngày mai gặp."
Lục Phong hoang mang rối loạn đi xuống cầu thang, chân cậu đã hoàn toàn khỏi, có thể một bước vượt qua ba cái bậc thang, cảm thấy chính mình như sắp bay lên.
97.
Lục Phong vừa về đến nhà, mẹ Lục đối với cậu tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh và một nồi canh móng heo nóng hầm hập chờ cậu tiếp tục