"Chưa hôn đủ, muốn thêm..."
Vẻ mặt của Lê Mộc làm Ngả Hi dở khóc dở cười, nếu là giỡn, nói cũng quá nghiêm túc... nếu là nghiêm túc, không cảm thấy nói ra rất xấu hổ sao?
Không từ chối là có thể, Lê Mộc kìm lòng không đậu lại tiến tới, nằm hôn, dường như còn có cảm giác hơn là đứng.
Cuối cùng ngón tay của Lê Mộc dời khỏi môi Ngả Hi, nàng cảm giác, nơi này sẽ làm mình nghiện, nhìn là muốn hôn.
Đúng ngay lúc muốn hôn, đầu Ngả Hi đột nhiên nghiêng một chút, Lê Mộc lại căng thẳng, có phải do nàng quá nóng lòng? Hay là Ngả Hi không thích mình...
Lê Mộc bắt đầu suy nghĩ miên man, "... Em..."
"Tiểu Mộc, sau này..." Ngả Hi nhẹ nhàng xoa đôi má của Lê Mộc, ban đêm yên tĩnh, không kìm được để lộ nội tâm chân thật nhất, giọng nói của cô chất chứa sự ghen tuông, "Sau này không được hôn người khác, Tiểu Uyển cũng không được..."
Lê Mộc bị tên của Hồ Bán Tiên dọa sợ, nàng hôn Hồ Tiểu Uyển khi nào, như vậy không phải xảy ra tai nạn chết người sao! Lê Mộc hoàn toàn quên mất chuyện lúc trước nói với Ngả Hi, đêm nàng hôn Ngả Hi, điên khùng nói nàng và Hồ Tiểu Uyển cũng vậy... không nghĩ, Ngả Hi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
"Em chưa từng hôn người khác!" Lê Mộc sốt ruột, mặt đỏ bừng, "Em chỉ hôn chị!" được rồi, đã thể hiện trá hình đó là nụ hôn đầu của bản thân.
"Em..."
Lê Mộc xấu hổ, tóm lại là vẫn xấu hổ, "... Em có thể hôn chị sao?"
"Em không hôn chị thì còn muốn hôn ai?!" Ngả Hi nhéo mặt Lê Mộc, ngơ ngẩn dễ thương, cố ý làm nàng lo lắng.
Quả nhiên Lê Mộc lo lắng, "Vậy mà chị không để em hôn!!!"
Kiểu đối thoại này thực sự rất ngu ngốc, nhưng hai người lại rất thích thú, Ngả Hi ngẩng đầu, hôn lên môi Lê Mộc, "Bây giờ thế nào?"
Chuồn chuồn lướt nước không đủ thỏa mãn Lê Mộc, ít ra, cũng phải hôn thêm vài cái, "Chưa đủ."
Ngả Hi cười hôn nàng một cái, "Rồi, chị có đồ cho em."
Là món quà thấy trong xe, Lê Mộc lo lắng không nhận, Ngả Hi thúc giục, nàng mới lần lựa hỏi: "Cho em à?"
"Ừ, em xem thử có thích không."
Mở hộp, Lê Mộc kinh ngạc nhìn Ngả Hi, tại sao có thể trùng hợp như vậy? Vòng tay này...
"Sao vậy, không thích sao?" Ngả Hi rất để ý suy nghĩ của Lê Mộc, dù sao cô cũng rất ít khi chủ động tặng quà cho người khác, thế nhưng phản ứng của Lê Mộc dường như cũng không có vui vẻ như trong tượng tưởng của cô.
"Chị qua đây..." Lê Mộc kéo tay Ngả Hi, kéo cô vào lòng mình, ngồi xuống.
Rõ ràng sô pha lớn như vậy, Lê Mộc lại cố chấp muốn ngồi ôm lưng cô, Ngả Hi cảm thấy không tự nhiên, nhưng nhiều hơn hết chính là hưởng thụ.
Lê Mộc lười biếng tựa đầu lên vai Ngả Hi, sau đó nói, "Em cũng có quà tặng chị."
Trước đây không tin thần giao cách cảm, nhưng giờ lại tin, Ngả Hi nhìn hai cái vòng tay giống nhau như đúc, lộ ra biểu cảm giống như Lê Mộc lúc nãy.
"Em đeo cho chị." Quả nhiên vòng tay và cổ tay trắng nõn rất xứng đôi, Lê Mộc hài lòng nhìn, nói: "Em không biết chị thích gì, chỉ nhớ rõ hôm đó em nói vòng tay này nhìn đẹp, chị nói "ừ"... vậy, chị có thích không?"
Hôm đó, Ngả Hi rõ ràng nghe Lê Mộc nói, thích là thích, nhưng tiêu nửa tháng lương mua cái này, trừ khi đầu óc bị vô nước.
"Thích, mà... đầu em bị vô nước à?"
"Em tặng quà cho chị mà chị nói đầu em bị vô nước!" Lê Mộc thực sự muốn vui vẻ tán tỉnh với Ngả Hi, nói những điều tốt đẹp, thế nhưng suy nghĩ của Ngả Hi có hơi kì lạ...
"Tự em nói chứ ai."
"Mua cho chị thì cam tâm tình nguyện, tự mua thì đầu óc vô nước, được chưa..."
Bản thân tiếc rẻ không dám mua lại sẵn lòng mua cho cô, Ngả Hi không cãi với Lê Mộc nữa, mà lấy tay nắm tay nàng, cũng đeo giúp nàng, đánh bậy đánh bạ, cuối cùng trở thành vòng đôi, đại khái là ăn ý.
Nắm tay mình và tay Ngả Hi lại với nhau, Lê Mộc nhìn cổ tay cười khúc khích, cười liên tục.
"Em cười ngốc gì vậy?"
"Em cười..." Một cánh tay của Lê Mộc vòng sang hông Ngả Hi, ôm chặt, nhô đầu ra hôn trên mặt Ngả Hi một cái, phát ra một tiếng khoa trương "chụt".
"Em cười... sau này chị là người của em!"
Câu nói tưởng như bá đạo này từ trong miệng Lê Mộc phát ra lại mang một phong cách hoàn toàn khác, mềm mại và nhút nhát, nhìn thì có thể kích thích người khác bắt nạt nàng.
Ngả Hi bình thản tựa vào lòng Lê Mộc, đôi vai Lê Mộc gầy yếu, lại mang đến cảm giác an tâm. Cuộc sống một mình quá mệt mỏi, chỉ có thể dựa vào bản thân, không vì điều gì khác, chỉ muốn khi mệt mỏi có một cái ôm giản đơn.
Lê Mộc dùng gương mặt nhẹ nhàng dán vào đối phương, Ngả Hi cũng thoải mái dùng má cạ cạ mặt nàng, sau đó mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.
Phảng phất thấy được một khía cạnh mềm yếu dễ bị tổn thương của Ngả Hi, mấy tháng trước khi mới vào công ty, cô vẫn là nữ ma đầu "nghe tin đã sợ mất mật". Nhịp độ sống nhanh, mọi người chỉ nhìn vào vẻ ngoài xinh đẹp nổi tiếng, ai sẽ quan tâm mặt trái đau buồn của cô, Lê Mộc từ bỏ lý luận nhất kiến chung tình của mình, nếu là nhất kiến chung tình, chắc chắn nàng sẽ không thích Ngả Hi, hai người thủy hỏa bất dung không muốn liếc mắt nhìn đối phương một cái, làm sao sẽ thích được chứ?
Lê Mộc không cảm thấy mình là một người lãng mạn, ngược lại là người không thú vị nhàm chán và khô khan, nhưng Ngả Hi lại nói cho nàng biết, nàng là