"Phương tổng?" Lê Mộc nghi ngờ cúp điện thoại, nàng chỉ là một nhân viên nhỏ bé... Phương tổng tìm nàng làm gì? Cách bao nhiêu cấp bậc, một tay cũng đếm không hết, "Vâng, được, tôi sẽ đến ngay, cảm ơn."
Lê Mộc nơm nớp lo sợ đi thang máy lên tầng cao nhất, đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra, Phương Hi Hàm đang đứng trước cửa sổ thủy tinh cầm ly uống rượu, độ cao này, tầm nhìn bao quát cả thành phố. Lần đầu đến phòng tổng giám đốc, Lê Mộc cực kì hâm mộ người giàu có, nàng cũng muốn làm việc ở tầng cao nhất, sau đó rảnh rỗi có thể ưu nhã thưởng thức rượu vang, thôi đi, đoán chừng cả đời này nàng chỉ trải qua gian khổ khó khăn ở tầng thấp nhất thôi.
"Phương tổng, cô gọi tôi có việc sao?"
"Ngồi đi."
Sô pha cao cấp bằng da thật, Lê Mộc ngồi xuống đồng thời tính toán, bản thân làm việc bao lâu mới mua được sô pha xịn như thế... Không tính thì đỡ, tính rồi mới phát hiện tiền lương của mình thấp đáng thương. Vốn quen lăn lộn làm việc chờ chết, Lê Mộc muốn thăng chức, hiện giờ nàng không phải một mình, không thể thua Ngả Hi quá xa... Nàng cũng hi vọng có thể cho Ngả Hi một cuộc sống tốt hơn, và sẽ không đến mức mua một cái vòng tay cũng phải tốn hết nửa tháng lương.
"... Mạc Nhiên, hiện giờ em ấy ở đâu?" Phương Hi Hàm im lặng thật lâu mới bắt đầu hỏi, cô không biết sau khi Mạc Nhiên nói chia tay... thì biến mất, xem ra thời thế thay đổi thực sự là không sai, trước kia biến mất một tháng, giờ phải chịu trừng phạt sao?
Vốn tưởng là chuyện công việc, Lê Mộc còn thầm tính toán làm sao báo cáo công việc của mình, vừa nghe Mạc Nhiên, hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý.
"Mạc Nhiên... Mạc Nhiên ở đâu tôi cũng không biết..." Lê Mộc không dám nhìn vào mắt của Phương Hi Hàm, nàng luôn có cảm giác sợ hãi đối với Phương Hi Hàm, ấn tượng đầu tiên đúng là rất quan trọng, có thể là do Phương Hi Hàm để lại ấn tượng đầu tiên quá "sâu sắc", thế nên Lê Mộc không dám tiếp cận cô.
"Cô không biết thật à? Tôi ghét nhất là bị người khác gạt..."
Mạc Nhiên nói muốn đi ra ngoài giải sầu, thực sự không nói đi đâu, "Thật... cậu ấy nói muốn đi ra ngoài giải sầu, đến khi ổn định sẽ liên lạc với chúng tôi."
"Vậy giờ cô liên lạc với em ấy, tôi có chuyện muốn nói với em ấy."
Lê Mộc lắc đầu, tuy rằng tính Mạc Nhiên nóng nảy, nhưng cũng không dễ nổi giận, hơn nữa Lê Mộc nghĩ, thực sự là Phương Hi Hàm đã có hôn phu, không nên trêu chọc người khác.
Phương Hi Hàm trêu chọc người khác Lê Mộc cũng không xen vào, nhưng cô động vào Mạc Nhiên, người tổn thương là Mạc Nhiên, Lê Mộc không thể nói với cô, bàn công việc thì không nói, nói vấn đề riêng tư, Lê Mộc thực sự không muốn nói nhiều với Phương Hi Hàm.
Lê Mộc rất bất mãn với Phương Hi Hàm, nhưng cũng giới hạn khinh bỉ trong lòng, can đảm hơn chút, cũng chỉ nói, "Phương tổng, cậu ấy sẽ không nói chuyện... với cô."
"Lê Mộc, tôi đáng ghét như vậy sao?"
Bà chủ đừng đoán suy nghĩ của người khác...
Nghe Phương Hi Hàm "phiền muộn" nói một câu như vậy, Lê Mộc không biết lựa chọn thế nào, nói thẳng là ghét, ngày mai sẽ không còn việc làm, nói không ghét? Trong lòng đúng là ghét. Thừa nước đục thả câu trong công việc đã nhiều năm, Lê Mộc cảm thấy khả năng a dua nịnh hót chỉ giảm không tăng.
"Đi, đi uống với tôi."
"Tôi?" Lê Mộc chỉ vào cái mũi của mình, nàng không thân với sếp tổng đâu, "Phương tổng, hiện giờ là giờ làm việc, hơn nữa, tôi không biết uống rượu."
"Cô chơi với Mạc Nhiên, em ấy có thể uống, cô không uống được? Lừa ai vậy... đây là làm việc, làm việc đấy cô hiểu không?" Phương Hi Hàm uống không ít rượu trong phòng làm việc, lời nói mang theo men say, "Không uống thì nhìn tôi uống! Hôm nay tôi tăng lương gấp đôi cho cô... đi..."
Phương Hi Hàm lôi kéo Lê Mộc đi đến DO, Lê Mộc chết sống không chịu, lần trước uống say ca hát ở bên đó, được tặng danh hiệu "Tiểu Thiên Hậu cô đơn" đẹp đẽ, mặt nàng dày hơn mới dám đi nữa.
Không có bar mở cửa vào ban ngày, cuối cùng Phương Hi Hàm đưa Lê Mộc tới quán rượu của người quen, chưa đến tối, bầu không khí trong quán rượu chưa bị đánh thức, cảm giác tổng thể là hoang vắng.
Vừa đến nơi Phương tổng uống cạn một ly rượu mạnh, lông mày cũng không nhíu một cái, thực sự là người phụ nữ mạnh mẽ, "Muốn uống gì thì kêu đại đi, tôi trả."
"Tôi không biết uống rượu." Lê Mộc khinh bỉ, Phương tổng tìm một người nhàm chán đến uống rượu chung, bị điên rồi sao!
"Mạc Nhiên tốt với cô như vậy, em ấy không dạy cô uống rượu?" Phương Hi Hàm trực tiếp nâng ly gọi chủ quán rượu tới, "Don, pha rượu trái cây cho cô bé xinh đẹp này..."
"Bình thường tôi không đến quán bar với cậu ấy." Nhìn Phương Hi Hàm uống cũng xấu hổ, Lê Mộc nhấp một hớp rượu trái cây, nghĩ độ cồn vẫn trong khả năng tiếp nhận của mình, hơn nữa tay nghề của chủ quán thực sự quá giỏi, Lê Mộc thèm uống nhịn không được, "Ngon lắm."
"Cô và Mạc Nhiên quen biết bao lâu rồi?"
"Trừ cô ra, hình mẫu Mạc Nhiên thích là gì?"
"Mạc Nhiên nói khi em ấy nào về?"
"Mạc Nhiên..."
Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, Mạc Nhiên... Đơn giản là hỏi thăm về Mạc Nhiên, Lê Mộc ham uống, thêm một ly lại thêm một ly, chờ ý thức được rượu bắt đầu ngấm cũng đã muộn.
Phương Hi Hàm thấy Lê Mộc hơi say, cách nói cũng thay đổi nhiều, cứ tiếp tục rót rượu cho nàng, kinh nghiệm thương trường, giải quyết một cô gái non trẻ như vậy không phải dễ dàng sao.
Đối phương hỏi một câu Lê Mộc đáp một câu, chuyện lớn như là tình sử của Mạc Nhiên, nhỏ như là chòm sao của Mạc Nhiên, đơn giản Lê Mộc là tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn*.
*Không biết sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.
"Về? Tôi... tôi không biết khi nào cậu ấy... về... nhưng mà... nhưng mà... tháng mười... chắc chắn cậu ấy sẽ về dự... dự hôn lễ của Bán Tiên... Phương tổng, tôi phải về..."
Phương Hi Hàm kéo