Thực sự giữa bạn thân có sự ăn ý ngầm, hai người công khai cùng thời gian, giờ một người gãy tay, một người gãy chân, phòng bệnh của Mạc Nhiên ngay bên cạnh phòng của Lê Mộc, lần này được lắm, dứt khoát dời qua chung, còn có thể nói chuyện phiếm giải buồn.
"Chân cậu bị sao vậy?"
"Bị cha mình đánh..." Mạc Nhiên nghe Hồ Tiểu Uyển nói mấy hôm trước Lê Mộc "bị công khai", vẫn chưa kịp hỏi, "Tiểu Mộc, tay của cậu... không lẽ tại công khai mà cũng bị đánh chứ?"
"Không, tự ngã... mẹ mình không có đánh mình." Nhắc tới công khai, giờ Lê Mộc rất muốn trao đổi chia sẻ kinh nghiệm với Mạc Nhiên, "Vậy cha cậu chấp nhận cậu với Phương tổng à?"
"Cha mình có thể bắt mình thế nào chứ, trút giận xong thì đồng ý... Còn cậu, nhà cậu chấp nhận cậu với Ngả Hi?"
Lê Mộc chán nản lắc đầu, nếu đánh gãy chân sẽ có thể ở bên nhau, chắc chắn nàng sẽ đưa chân cho cha mẹ mình: Cha mẹ, cha mẹ đánh gãy chân con đi!
Ngả Hi và Phương Hi Hàm trở về sau khi làm xong thủ tục nhập viện, thấy Lê Mộc và Mạc Nhiên ngồi trên giường, nói chuyện phiếm vừa nói vừa cười.
"Cục cưng, sao không ăn? Đừng chơi game ~" Phương Hi Hàm giật điện thoại trong tay Mạc Nhiên, ngồi xuống cạnh cô, "Chân còn đau không?"
Mạc Nhiên oán giận: "Xương nứt, sao không đau..."
"Rồi rồi rồi, tại chị hết..." Phương Hi Hàm vuốt mái tóc ngắn của Mạc Nhiên, sau đó dâng đôi môi đỏ mọng lên, cho cô một cái hôn triền miên, "Ừ... giờ tốt hơn chưa?"
Mạc Nhiên không trả lời, lấy một cánh tay ôm Phương Hi Hàm, tiếp tục hôn.
Trời ạ! Lê Mộc rất muốn che mắt, tiếng "cục cưng" vừa rồi của Phương tổng là phách lối lắm rồi, giờ hai người còn hôn nhau trong phòng bệnh như vào chỗ không người, họ có suy nghĩ cho cảm giác của nàng và Ngả Hi không!
Một phút, hôn ít nhất là một phút, mà còn không hề có ý dừng, Lê Mộc nhịn không được liếc mắt, giường bệnh đối diện đã cháy nóng một khu, chỉ liếc mắt thôi Lê Mộc đã đỏ mặt, nàng và Ngả Hi... lẽ nào cũng kịch liệt như vậy sao? Chắc là không có đâu, dù sao Mạc Nhiên và Phương tổng đều tương đối thoáng, nhưng thật ra có đôi khi Ngả Hi cũng rất "đói khát", không đứng đắn như vẻ bề ngoài, nhất là ban đêm sau khi tắt đèn...
Cô y tá thực tập vừa bước vào phòng bệnh đã thấy cảnh tượng không thích hợp như thế, lập tức sợ hãi đến đỏ mặt, bưng khay thuốc đứng tại chỗ, gương mặt xấu hổ, qua mấy giây, Ngả Hi thực sự không chịu được, đỡ trán, kêu một tiếng: "Phương tổng..."
Lúc này Mạc Nhiên và Phương Hi Hàm mới ngừng lại được, Mạc Nhiên còn cắn vành tai đối phương một cái, "Sau này không được quyến rũ tôi nữa, tôi nhịn vất vả lắm..."
"Đây..." Mặt y tá như trái táo chín, ấp úng nói, "Đây... tới giờ bệnh nhân uống thuốc rồi."
"Cô để đó đi." Phương Hi Hàm ưu nhã vuốt tóc, mặt không đỏ tim không đập nhanh, hoàn toàn như không có chuyện gì.
"À, uống sau khi ăn." Cô y tá như được giải thoát, đưa thuốc xong lập tức bỏ chạy, nhưng dù sao nhìn hai người vô cùng xinh đẹp như vậy, rất đẹp mắt.
Đây là sự chênh lệch, có đôi khi Lê Mộc nghĩ, nếu Ngả Hi có phân nửa cuồng nhiệt như Phương tổng, thì nàng càng hài lòng, nàng ôm một chút hi vọng, tìm đường chết nói với Ngả Hi: "A Tây, tay em cũng đau lắm."
"Cũng tại em ẩu, ăn cơm." Ăn, Ngả Hi lấy cái muỗng đút cho cái miệng nhỏ của Lê Mộc một muỗng cơm.
Phương Hi Hàm cũng đang đút cơm cho Mạc Nhiên, còn không quên quan tâm hai người bên đối diện, cười nói, "Giám đốc Ngả, cô ấy đang muốn cô hôn đó ——, nói mới nhớ, hai người quen nhau, tôi là bà mai nha... Nhớ cái hôm tiệc nướng ở ngoại thành không, tôi đã thấy cô ấy có ý với cô rồi, nên lúc chơi mạo hiểm, cố ý tác hợp hai người, Lê Mộc, cô phải cám ơn tôi, giúp cô bắt được mỹ nhân cao quý lãnh diễm như vậy... nên biết lúc trước tôi cũng không theo đuổi cô ấy được..."
Phương Hi Hàm càng nói càng dũng cảm, lôi cả lịch sử đen tối ra.
Lê Mộc đang nghĩ Phương tổng lẳng lơ thực sự là một cô gái tốt, vừa định nói cám ơn, chợt nghe Phương Hi Hàm nói đã từng theo đuổi Ngả Hi! Hóa ra lời đồn trong công ty đều là thật... cũng đúng, có người nói có ba mươi phần trăm nữ giới ở AG đã từng bị Phương tổng tán tỉnh, ngay cả nàng Phương Hi Hàm cũng không buông tha, vậy thì càng không bỏ qua Ngả Hi.
Một năm trước Mạc Nhiên chắc chắn không nghĩ bản thân muốn sống cả đời với một người con gái, một năm trước Phương Hi Hàm chắc chắn cũng không nghĩ bản thân sẽ vứt bỏ tất cả quyền lực và lợi ích để chỉ để có được trái tim của một người con gái, tình yêu thực sự có thể làm mọi người thay đổi rất nhiều, hai người phóng túng bất kham vì tình yêu mà từ bỏ thế giới rực rỡ sắc màu bên ngoài, thực sự yêu, ai cũng có thể rất chung tình.
Nhìn Mạc Nhiên và Phương tổng như keo sơn buồn nôn, Lê Mộc nghĩ rất tốt, nàng càng tin tưởng định mệnh. Rất may, nàng gặp được một nửa định mệnh của mình ở tuổi hai mươi lăm, vì vậy những thứ khác đều trở thành phù vân!
Mẹ Lê vó ngựa không ngừng chạy đến thành phố A đã là buổi sáng hôm sau, đầu tiên là từ trong ra ngoài, từ từ dạy bảo Lê Mộc một trận, không kịp thở, sau đó mới bắt đầu đau lòng, trước sự kiện công khai "ngỗ nghịch" của Lê Mộc, mức độ thương con của mẹ Lê cũng ở mức cưng chiều, vậy nên hôm Lê Mộc bị mẹ Lê bạt tai, mới có thể khóc thương tâm như vậy.
"Dì để Lê Mộc ở