Tháng sáu thứ ba, mùa hè thứ ba, ba năm không dài không ngắn. Rốt cuộc Lê Mộc và Ngả Hi mặc vào áo cưới vì đối phương, trở thành cô dâu đẹp nhất của nhau.
Kết hôn với mối tình đầu. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Lê Mộc cảm giác bản thân như đang mơ một giấc mơ, không, là thật, nhưng ngọt ngào hơn tất cả những giấc mơ đẹp.
Sau khi gặp được Ngả Hi, Lê Mộc luôn cảm thấy bản thân rất may mắn, cùng nhau bước tiếp, cảm giác này bộc phát rất mạnh mẽ, người mình yêu yêu mình, bạn mình ủng hộ mình, gia đình hiểu mình, hôn lễ rất nhỏ, nhưng lại bao gồm tất cả những hạnh phúc của nàng.
Nắm cánh tay của cha, trong âm nhạc lãng mạn mà trang trọng, hai người bước tới từ hai đầu thảm đỏ, càng ngày càng gần, Lê Mộc mơ hồ thấy được nụ cười của Ngả Hi dưới tấm khăn voan, cảm động đến rơi nước mắt.
"Nhìn hai đứa như vậy, tốt quá..." Mẹ Lê thấy dáng vẻ ngu ngốc nóng lòng của Lê Mộc, nước mắt không ngừng tuôn rơi, quả nhiên gả con gái sẽ đau lòng, nhưng hạnh phúc, rốt cuộc đầu gỗ Lê Mộc cũng trưởng thành, có trách nhiệm với bản thân, có hạnh phúc của riêng mình.
Hà Khỉ bị lây nhiễm bầu không khí nơi đây, lệ nóng cũng chảy xuống, lúc trước khi Ngả Hi dẫn Lê Mộc về nhà bằng thân phận bạn gái, tuy rằng không thể chấp nhận ngay, nhưng Hà Khỉ cũng không tỏ thái độ phản đối cương quyết, trước đây bà cứng rắn can thiệp vào chuyện tình cảm của Ngả Hi, cũng không thấy có kết quả gì tốt, ngược lại khiến con gái buồn bực không vui mấy năm. Nên bà cho Lê Mộc cơ hội, lúc đầu nghĩ hai đứa con gái sống bên nhau rất hoang đường, nhưng thời gian có thể chứng minh tất cả, hai người được định mệnh gắn kết lại với nhau, cho nên, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Cầu hôn rất đơn giản, không hề lãng mạn, chí ít là Lê Mộc cảm thấy như thế, nàng và Ngả Hi đều không có tế bào lãng mạn, không giống Mạc Nhiên và Phương Hi Hàm thích thể hiện lãng mạn.
Giáng sinh năm ngoái, toàn bộ phòng kế hoạch đều bị bắt tăng ca đến choáng đầu, mười giờ mới được tan tầm, hai người tay trong tay đi trên đường, thấy cây thông rực rỡ muôn màu, đồng thanh nói: "Hình như hôm nay là giáng sinh ~"
"Vậy, quà giáng sinh của chị đâu?" Ngả Hi mở bàn tay trái đưa về phía Lê Mộc.
Đằng sau nụ cười quyến rũ của cô, bảng đèn led to của cửa hàng trang sức chạy dòng chữ "cả cuộc đời, chỉ có tình yêu vĩnh hằng" quảng cáo nhẫn kim cương, trong giây phút này, Lê Mộc đặc biệt rất muốn cưới cô, thấy ngón tay thon dài của cô, còn thiếu thứ gì...
Tại sao nói không lãng mạn? Vì đây là một lời cầu hôn mà không được dự định trước, không có bữa ăn tối dưới ánh nến, thậm chí cũng không có quỳ một chân. Lê Mộc lấy tay phải khoác lên cánh tay trái của Ngả Hi, dứt khoát kéo cô vào cửa hàng trang sức, chọn mẫu nhẫn kim cương mới nhất, đeo vào ngón giữa của cô, chiếc nhẫn kim cương tinh xảo lóe sáng rất xứng với ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô.
"Quẹt thẻ." Lê Mộc đưa thẻ tín dụng cho nhân viên bán hàng đang bị choáng váng, hiếm khi hào phóng một lần!
Cuối cùng, hệ thống thanh toán quá tải.
"Quà giáng sinh như vậy, có đắt quá không?" Ngả Hi giơ bàn tay trái mang nhẫn kim cương qua trước mặt Lê Mộc, nghiêng đầu cười hỏi nàng, biết rõ còn hỏi.
Lê Mộc nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt, "Không đắt... đeo cái này, chị phải kêu em là vợ suốt đời, cái này em tính kĩ lắm."
"Được lắm, em đã không hỏi ý chị!" Ngả Hi nhéo mặt Lê Mộc giáo huấn nàng đã "tự chủ trương".
Lê Mộc đơn giản là gỗ mục không thể chạm khắc, "A? Lẽ nào gả cho em, chị còn có ý kiến à!"
"Không ý kiến." Ngả Hi hôn thật nhanh lên mặt Lê Mộc.
Sau lại, Lê Mộc nói chuyện mình "cầu hôn" với Hồ Tiểu Uyển và Mạc Nhiên, Hồ Tiểu Uyển và Mạc Nhiên nhất trí im lặng, một người không biết suy nghĩ, một người không có tình thú, hai người này đúng là một cặp đôi hoàn hảo.
"Cô Lê Mộc, cô nguyện ý lấy cô Ngả Hi làm vợ chứ? Dù cho phú quý hay bần cùng, dù cho khỏe mạnh hay bệnh tật, dù khi thịnh vượng hay lúc gian nan, khi đối phương cần cô nhất, sẽ luôn thủy chung đến suốt cuộc đời."
Trước đó Lê Mộc kịch liệt phản đổi để Hồ Bán Tiên đảm đương vị trí người chủ trì, vì nàng sợ khi nhìn Hồ Bán Tiên nghiêm trang đọc lời thề nguyện, nàng sẽ cười một tràng...
Nhưng Hồ Tiểu Uyển nói mình kinh nghiệm phong phú, giỏi ăn nói, quan trọng hơn là, cô là người có công tác hợp Lê Mộc và Ngả Hi nhất, đương nhiên nếu không nhờ cô giỏi ăn giỏi nói, Lê Mộc và Ngả Hi có thể ma sát nẹt lửa sao?
Lê Mộc cho rằng mình sẽ cười một tràng, nhưng không có, chỉ mỉm cười chân thành hứa hẹn với Ngả Hi, hứa hẹn suốt cả đời hóa thành ba chữ đơn giản: "Tôi đồng ý."
...
"Tôi đồng ý."
Khi trao nhẫn cho nhau, Ngả Hi thấp giọng học theo giọng điệu của Lê Mộc nói, "Đeo vào, là phải gọi vợ suốt đời..."
"Vợ vợ vợ vợ..."
Hai người cúi đầu nói nhỏ, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc, bầu không khí ngập tràn ngọt ngào.
"Hai cô dâu mới có thể hôn!"
Hôn nhau trước mặt nhiều người như thế, Lê Mộc còn ngại ngùng, vẫn là Ngả Hi chủ động ôm eo nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng trước, Lê Mộc mới bắt đầu ngẩng đầu hai tay ôm lấy cổ Ngả Hi, dịu dàng đáp lại.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên bên tai, là lời chúc tốt đẹp nhất, nhưng đồng thời cũng làm mặt Lê Mộc đỏ tới mang tai, hôn xong nàng đỏ mặt trực tiếp ôm eo nhào vào lòng Ngả Hi.
Ngả Hi cười mắt cong cong, ôm Lê Mộc xấu hổ, vừa hôn má nàng vừa nói nàng ngốc.
"Thấy họ chị cũng muốn kết hôn..." Phương Hi Hàm nhìn Mạc Nhiên, lời nói ẩn chứa hàm ý.
"Vậy thì kết hôn, tôi cũng đâu cản chị."
Phương Hi Hàm: Vô lại! Nhưng em vẫn chưa cầu hôn!
Cho đến nay, Mạc Nhiên vẫn theo chủ nghĩa không kết hôn, nếu Phương tổng muốn "được cầu hôn", có thể phải chờ một thời gian nữa.
Hôn lễ náo nhiệt, mệt mỏi cả một ngày, Lê Mộc và Ngả Hi nằm song song trên giường nghỉ ngơi, vai kề vai.
"Vợ ơi, mình kết hôn rồi..." Lê Mộc giống như vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Ngả Hi