Editor: Nhím
Beta: Mee
-----
Tác giả có lời muốn nói: Cầu bình luận trực tuyến ~
Cấp ba Ninh Thành là trường cấp ba tốt nhất của Ninh Thành, nổi danh lấy thành tích làm đầu, thêm nữa là quản lý nghiêm .
Có người đứng đầu chuyên môn phụ trách việc đó, Tiêu Xuyên lần này gặp phải người phụ trách dữ nhất trường, cấp ba Ninh Thành bắt buộc lớp 12 trọ ở trường, mỗi ngày sáu giờ tập thể dục, bảy giờ mười phút bắt đầu học sớm.
Khi vừa lên lớp 12 Tiêu Xuyên còn có thể thức đêm, sau khai giảng nửa tháng, Tiêu Xuyên vừa lên giường liền ngủ, nếu không hôm sau không thể dậy nổi.
Sinh nhật 18 tuổi của hắn ở tháng mười, đúng lúc đợt thi khảo sát lần hai, vì lần một thi được kết quả không quá tốt, trong thời gian này các thầy cô phụ trách đặc biệt nghiêm, từ các giáo viên đến các ban học sinh đều khổ không tả nổi.
Đúng như lời Ngô Bộ Hoa nói, bọn họ đúng thật là muốn tổ chức sinh nhật cho Tiêu Xuyên, chỉ là không đủ người, hơn nữa có quá nhiều bài tập và không có ngày nghỉ, dứt khoát không tổ chức nữa, ở nhà ăn ăn bữa cơm coi như tụ tập.
Lương Độc Thu và Tiêu Xuyên là bạn cùng lớp, tuy rằng nội tâm Tiêu Xuyên là muốn Lương Độc Thu cùng hắn ăn sinh nhật, vì mấy năm rồi cũng là Lương Độc Thu ở cùng hắn, mà nếu không phải Lương Độc Thu cùng hắn sinh nhật, thật sự cũng không có ai nhớ rõ sinh nhật hắn.
Bố mẹ? Tiêu Xuyên chẳng trông cậy.
Nhưng Tiêu Xuyên rõ ràng trong lòng, Lương Độc Thu ba năm làm học bá, thành tích hàng năm xếp hạng top ba của trường, kỳ vọng vào anh không chỉ có bố mẹ, còn có lãnh đạo cùng chủ nhiệm lớp ba năm, dưới tình huống như vậy, Lương Độc Thu căn bản không có thời gian cùng Tiêu Xuyên ăn sinh nhật.
Tiêu Xuyên đều hiểu.
Chẳng qua suy nghĩ cẩn thận là một chuyện, có thể làm được lại là chuyện khác. Lý trí Tiêu Xuyên biết không làm gì là tốt nhất, tình cảm lại chỉ muốn Lương Độc Thu, dù sao cũng là 18 tuổi, cả đời chỉ có một lần.
Vì vậy trước sinh nhật một ngày, tiết tự học tối kết thúc, Tiêu Xuyên không vội vã về ký túc xá mà kéo Lương Độc Thu vào sân thể dục, ỷ nơi này ánh đèn không rõ, đè Lương Độc Thu hôn hơn nửa ngày, hôn xong cũng không buông tay, vùi đầu vào cổ Lương Độc Thu, chơi xấu một chút.
Lương Độc Thu không biết Tiêu Xuyên làm sao, chỉ là được bạn trai đối đãi như vậy khiến trong lòng hắn có chút vui vẻ, khẽ vuốt sau lưng Tiêu Xuyên, ôn nhu an ủi hắn.
Tiêu Xuyên gọi tên người trong ngực, muốn nói mai là sinh nhật hắn, muốn bảo Lương Độc Thu cùng hắn ăn sinh nhật, nhưng cuối cùng lời nói kẹt giữa răng môi, cuối cùng hóa thành một câu, "Còn muốn hôn nữa."
Tiêu Xuyên nghe được Lương Độc Thu cười, xấu hổ buồn bực muốn phát tiết, liền cảm giác sau cổ bị Lương Độc Thu bắt được.
Giây tiếp theo, Tiêu Xuyên bị Lương Độc Thu nâng cằm, hôn xuống.
Khác với nụ hôn mạnh mẽ của Tiêu Xuyên, Lương Độc Thu hôn như bản tính anh, nhiều lúc là ôn nhu, nhưng chỉ cần người ta khiêu khích sẽ trở nên mãnh liệt.
Tỷ như bây giờ.
Lương Độc Thu nguyên bản hôn thật dịu dàng, Tiêu Xuyên lại một hai muốn tìm đường chết mà khiêu khích, sau đó hắn bị Lương Độc Thu cắn một cái, ấn trên cây hôn.
Bên cạnh trường là một tòa nhà cao tầng, lúc này đèn đuốc sáng trưng, nghe kỹ còn có thể thấy tiếng nói chuyên của người bên trong, nhưng toàn bộ bên tai Tiêu Xuyên đều là tiếng thở hổn hển của Lương Độc Thu.
---
Đêm trước sinh nhật được an ủi thật thoải mái, Tiêu Xuyên cũng cởi bỏ khúc mắc trong lòng, không để ý chuyện không thể cùng nhau qua sinh nhật 18 tuổi nữa.
Cũng vì như thế, cuối tiết tự học tối nhận được tin nhắn của Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên còn tưởng xảy ra chuyện gì, bởi vì đầu tiết tự học Lương Độc Thu đã bị chủ nhiệm lớp gọi đi, không có gì bất ngờ xảy ra, anh hẳn phải ở văn phòng.
Nhưng Lương Độc Thu nhắn WeChat gọi Tiêu Xuyên đi khu phòng học số ba, nói là có chuyện gấp.
Khu phòng học số ba là khu phòng học bị bỏ, đã không được sử dụng từ lâu, đến kỳ nghỉ đông sẽ bị phá bỏ, đến lúc đó sẽ xây lại dãy mới. Tiêu Xuyên không biết Lương Độc Thu muốn làm gì, nhưng thấy Lương Độc Thu nói có chuyện gấp nên vẫn nhanh chóng ra ngoài.
Kết quả chờ Tiêu Xuyên chạy đến khu ba không thấy Lương Độc Thu, hắn bị mình tự não bổ dọa sợ liền lấy điện thoại ra gọi.
Tiêu Xuyên bị người phía sau che lại đôi mắt, hắn theo bản năng muốn làm một cú quăng người qua vai, nhưng trước khi động thủ lại ngửi được mùi hương quen thuộc.
Là Lương Độc Thu.
"Sao lại gọi anh tới đây?" Tiêu Xuyên cất điện thoại, xoay người lại nhìn Lương Độc Thu, sợ anh bị thương, "Có chuyện gì?"
Lương Độc Thu tùy ý để Tiêu Xuyên ở trên người mình sờ tới sờ lui, "Không có gì."
"?"
"Nhưng cũng là có chuyện gấp."
Tiêu Xuyên khó hiểu, "Có ý gì?"
Lương Độc Thu nắm tay Tiêu Xuyên đi vào một phòng học, không mở đèn mà bật đèn pin điện thoại, dẫn Tiêu Xuyên đến trước một cái bàn.
Trên bàn đặt một chiếc bánh kem, chưa châm nến, có vài chiếc hộp đặt dưới bàn.
"Sinh nhật cho anh." Lương Độc Thu buông tay, lấy ra bật lửa châm nến rồi quay đầu nhìn Tiêu Xuyên, cười vui vẻ, "Tiểu Xuyên, sinh nhật vui vẻ, mau tới ước đi."
Lương Độc Thu lớn hơn Tiêu Xuyên, từ kỳ nghỉ hè đã sinh nhật 18 tuổi, Tiêu Xuyên tặng Lương Độc Thu một đôi giày.
Tự hắn cũng có một đôi, là giày tình nhân, nhưng chưa đeo được thường xuyên.
Nhìn ánh nến nhảy lên, Tiêu Xuyên đứng bất động tại chỗ, không biết nên dùng từ nào diễn tả tâm tình bây giờ. Đáng ghét hơn là Lương Độc Thu không chịu dừng lại, còn tiếp tục nói.
"Vốn là muốn đến nhà nấu cho anh bát mì, nhưng trường học không cho nghỉ, cũng không được xin phép, chỉ có thể nhờ người khác mua bánh kem hộ." Lương Độc Thu cười nói, "Đây là năm thứ sáu chúng ta quen nhau, thật vui khi được quen anh."
"Chỉ