Beta: Hana
Dụ Phồn cảm thấy bây giờ mình có thể dùng một tay vật ngã hai Dụ Khải Minh, cho nên lúc đi ra từ bệnh viện, cậu lập tức gọi xe về nhà.
Ngôn Tình Sủng
Tài xế taxi lái xe cả ngày thấy hơi mệt mỏi, cửa sổ phía trước hé ra một nửa.
Anh nhìn thoáng qua người phía sau: "Cậu em, mở cửa sổ không sao chứ?"
Dụ Phồn nói: "Không sao."
Gió thổi đến từ hàng ghế trước, phả lên trên mặt hơi lạnh.
Dụ Phồn vô thức rụt cằm vào trong cổ áo, mùi hương bột giặt thoang thoảng nhẹ nhàng tiến vào xoang mũi.
Cậu nhíu mày, cúi đầu nhìn vào nơi tỏa ra mùi thơm đó, lập tức trông thấy cái áo phao lông màu trắng hơi rộng mặc trên người mình.
"...."
Còn quên cả áo.
Ngày mai đi học rồi mang cho cậu ta vậy.
Tới trước cổng khu nhà, Dụ Phồn vừa xuống xe vừa ngẫm nghĩ, cởi áo khoác ra xách trên tay.
Miễn cho tí nữa đánh nhau lại bẩn.
Nhưng rõ ràng là cậu nghĩ nhiều rồi.
Trong nhà cúp điện, chờ đến nửa đêm không thấy người về mở khóa, tối hôm qua Dụ Khải Minh đã đi ra ngoài, tới giờ vẫn chưa về.
Dụ Phồn vào nhà, khóa trái cửa lại, lúc xoay người bước vào cậu liếc mắt nhìn thoáng qua cửa phòng mình.
Cửa từng bị đạp, bên trên còn in nguyên mấy dấu chân rõ nét, có thể nhìn ra lúc đó Dụ Khải Minh bất lực nổi khùng cỡ nào.
Dụ Phồn lạnh nhạt thu tầm mắt về, quay người bước vào phòng.
Ngày hôm sau, Dụ Phồn ôm cái áo phao lông màu trắng nặng trịch bước vào cổng trường, cảm thấy sao mình y như thằng đần.
Hôm qua bị bệnh mặc vào không có cảm giác gì, bây giờ lại thấy cái áo khoác này cũng dày quá đáng.
Trần Cảnh Thâm bị yếu ớt hả?
Dụ Phồn giẫm lên tiếng chuông vào tiết đọc sách đến lớp, hôm nay Trang Phóng Cầm tới rất sớm, lúc này đang ngồi trên bàn giáo viên.
Vương Lộ An trông thấy cậu, dùng hết sức bình sinh chớp mắt ra hiệu, Dụ Phồn còn chưa kịp phản ứng, Trang Phóng Cầm đã bình tĩnh đứng lên.
"Dụ Phồn, em theo cô ra đây." Cô liếc mắt nhìn mọi người trong lớp, "Tiết đọc sách buổi sáng bắt đầu rồi, cán sự môn Anh lên hướng dẫn các bạn đọc đi."
Vì thế mông Dụ Phồn còn chưa kịp chạm vào ghế đã phải quay đầu đi ra ngoài lớp.
"Hôm qua em làm cái gì?" Trên hành lang, Trang Phóng Cầm khoanh tay trước ngực, hỏi.
Dụ Phồn: "Ngủ ạ."
"Còn gì nữa không?"
Nếu là bình thường, cậu có thể ra nói không biết bao nhiêu là thứ.
Nhưng Dụ Phồn nghĩ rồi lại nghĩ một hồi, xác định đúng là cả ngày hôm qua ngoại trừ ngủ thì cậu chẳng làm gì khác nữa.
"Không nói phải không." Trang Phóng Cầm liếc mắt nhìn người ngồi trong lớp, "Em còn đánh Trần Cảnh Thâm người ta nhập viện luôn mà?"
"...."
Trang Phóng Cầm trông thấy cái áo trên tay cậu, hãi hùng: "Em đánh thì thôi đi, còn cướp cả áo khoác của người ta nữa?"
Không biết sao tự dưng Dụ Phồn nhớ tới cái đấm của mình hôm qua, bị Trần Cảnh Thâm dễ dàng giữ lại.
"Em không đánh cậu ta." Ít nhất chưa đánh được.
Dụ Phồn khựng lại, "Cô nghe ai nói thế?"
"Thấy trong nhóm trường, em với em ấy ở bệnh viện____" Trang Phóng Cầm nói xong, ngừng lại.
Dụ Phồn: "Được đấy, cô còn trà trộn vào trong nhóm trường nữa?"
Không chỉ trà trộn vào, còn cài đặt cả nhắc nhở từ khóa trong nhóm, một khi có người nói đến tên Dụ Phồn cô sẽ nhận được lời nhắc ngay.
Trang Phóng Cầm: "Đương nhiên không phải, là bạn học khác gửi ảnh cho cô."
"...."
"Vậy tối hôm qua em đến bệnh viện làm gì?"
Lời giải thích của Dụ Phồn đến bên miệng lại nuốt trở về.
"Lừa cô thôi, là em đánh cậu ta." Một lúc lâu sau, Dụ Phồn dựa lên tường thờ ơ nói, "Em vừa nhìn cái phẩm hạnh học sinh mũi nhọn của cậu ta lại phiền, có khi lần sau còn đánh tiếp."
Trang Phóng Cầm nhướng mày, lẳng lặng nhìn cậu.
Cô dạy Dụ Phồn hơn một năm, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được nam sinh nói bậy hay thật.
Quả nhiên, ngay sau đó, Dụ Phồn nói: "Cho nên cô mau đổi chỗ cậu ta đi đi, em đỡ phải động tay lần nữa."
Trái tim treo lơ lửng cả đêm của Trang Phóng Cầm chậm rãi thả lỏng xuống.
Không đánh nhau là tốt rồi, bây giờ Dụ Phồn còn đang gánh xử phạt trên người, nếu phạm thêm một lỗi nặng nữa, vậy thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô cảm thấy Dụ Phồn sẽ không vô cớ đánh bạn học, nhưng vẫn muốn gọi ra ngoài hỏi cho rõ ràng.
Có điều nếu Dụ Phồn đã chống đối như vậy, chắc chuyện chỗ ngồi cũng phải suy xét đổi đi.
Nếu ngay cả chung sống hòa bình giữa hai bạn học cũng không làm được, vậy còn hi vọng được gì ở những thứ khác.
"Được rồi," Trang Phóng Cầm hất cằm về phía lớp học, "Đi vào đọc sách đi."
Dụ Phồn trở về chỗ ngồi, mới nhận ra một nửa người trong lớp đang nhìn sang bên này.
Cậu đã quen với nghi thức bị nhìn chằm chằm này từ lâu, nhưng hôm nay lại cảm thấy cực kì khó chịu.
Vì thế cậu căng da đầu, quay đầu nhìn từng người một.
Đến khi mấy cái đầu đó quay đi hết, Dụ Phồn mới nhìn người bên cạnh.
Hôm nay Trần Cảnh Thâm mặc phong phanh hơn hôm qua, chỉ mặc một cái áo khác ngoài, đang đọc từ tiếng Anh tiếp theo.
Vẻ mặt anh mệt mỏi, môi cũng hơi trắng, lúc không biểu cảm trông rất ốm yếu.
Xem ra là yếu ớt thật.
Dụ Phồn muộn màng nhận ra tối hôm qua anh cởi áo khoác ngồi cả đêm trong bệnh viện, không phải càng yếu hơn rồi à?
Âm lượng của Trần Cảnh Thâm không lớn, nhưng giọng của anh trầm hơn người khác một ít, cực kì nổi bật trong tiếng đọc cao vút lê thê xung quanh.
Đọc một lúc, anh chợt che miệng ho một tiếng.
Dụ Phồn hồi thần, thô bạo đưa áo phao lông cho anh: "Hôm qua quên mất, trả cậu này."
Tối hôm qua Trần Cảnh Thâm làm bài đến tối muộn, không có tinh thần gì.
Anh "ừ" một tiếng, nhận lấy đặt lên đùi,