“Đem cái này đi chia cho mọi người đi.” Dương Cảnh Thừa nhìn thoáng qua mấy túi thịt bò khô để trên bàn.
Triệu Tín với lấy, cúi đầu nhìn vào bên trong cái túi một chút, cười nói: “Ngũ vị hương, vị cay, muối và hạt tiêu, hương vị gốc… nhiều vị nhé thế, tôi đam cá là mọi người sẽ đều thích nó! Để tôi đi vào trong xem còn rượu không, uống rượu với thịt bò khô này thì hết sảy.”
Dương Cảnh Thừa gật đầu, “Đi đi, mọi người có thể thư giãn một chút khi không có hành động cứu viện.”
“Đội trưởng Dương, anh không uống với chúng tôi à?”
“Cậu đi trước đi, tôi sẽ đến sau.”
Triệu Tín lấy túi bò khô ra khỏi phòng Dương Cảnh Thừa.
Lục Bạch, Hạo Nhiên, Đại Binh, Giang Tây cùng tụ lại nói về hành động của Lộ Diêu Diêu, trước mặt mọi người nói như thế, không biết thái độ của đội trưởng nhà mình sẽ thế nào.
Lục Bạch cười: “Đêm đó đội trưởng Dương và bà chủ Lộ hôn nhau, lại còn là mở mắt hôn nữa.”
Đại Binh gật đầu, “Tôi thấy đội trưởng Dương và bà chủ Lộ rất có hi vọng, nói không chừng sắp tới cả đội chúng ta có thể nhận được thiệp cưới.”
Giang Tây đứng ở đó, không nói gì.
Hạo Nhiên đang suy nghĩ, “Nhưng tối hôm đó đội trưởng Dương đẩy bà chủ Lộ ra mà.”
“Có thể vì chúng ta đã quấy rầy không gian của hai người họ.” Lục Bạch nói.
Mấy người họ đều nghĩ đến chuyện đêm đó, cười rộ lên.
Đại Binh gật đầu nói: “Mặc kệ như thế nào, đây cũng là một chuyện tốt.”
Lục Bạch nói tiếp: “Hơn nữa bà chủ Lộ còn là người đẹp sa mạc, có bao người muốn mà không được.”
“Mấy cậu đừng nghĩ đến chuyện này nữa, tôi thấy chuyện này không có kết quả.” Triệu Tín đi đến chỗ mấy người trước mặt, đột nhiên nói: “Đội trưởng Dương không có ý gì với bà chủ Lộ đâu, mới nãy anh ấy còn dùng ánh mắt để cảnh cáo tôi.”
Trong đội cứu hộ, thông thường công việc cứu hộ bất kể lúc ngủ và nghỉ ngơi, cũng không có gì có thể khơi dậy sự phấn khích của mọi người. Lộ Diêu Diêu công khai có ý với đội trưởng mình, do đó đây là một tin sốc. Nhưng, trước đây Lộ Diêu Diêu đã nhảy một điệu nhảy đặc biệt dành cho đội trưởng Dương, cô nghĩ mọi người đã biết rõ từ lâu. Nếu hai người tâm đầu ý hợp, đó cũng là một chuyện vui. Không nghĩ đến đội trưởng Dương lại thờ ơ với người đẹp.
Triệu Tín còn nói thêm: “Với cả, những người phụ nữ xinh đẹp, đều có độc. Cần giữ đầu óc tỉnh táo, rõ ràng mới được.”
Những người khác đều cười.
Lục Bạch nói, “Người đẹp mà lại còn có độc, đúng là chất gây nghiện.”
“Cậu có kinh nghiệm à!” Lại một trận cười nữa vang lên.
Triệu Tín giơ tay đang cầm thịt bò khô, “Được rồi, ăn chút gì trước đi. Đội trưởng Dương mua, nói cho chúng ta chia ra.” Nói xong, anh nhìn về phía Giang Tây, “Chúng ta còn rượu không?”
Giang Tây là người trầm tính nhất, một câu cũng không nói, nghe Triệu Tín hỏi mới mở miệng nói: “Không biết, để tôi đi xem.”
Rất nhanh Giang Tây liền đem một bình rượu ra, “Chỉ có cái này.”
Mọi người đi vào phòng của Triệu Tín.
*
Lộ Diêu Diêu nói xong câu kia cũng đứng dậy, đi ra khỏi đám đông. Mục đích ra khỏi khách sạn của cô là để gặp Dương Cảnh Thừa. Cô đi khỏi, đám đông cũng giải tán.
Lộ Diêu Diêu đi nhờ xe đến trước đội cứu viện. Cửa của đội cứu viện đóng cửa, cũng không thấy bóng người nhưng nghe được loáng thoáng tiếng cười phát ra từ trên lầu. Lộ Diêu Diêu vểnh tai lên nghe, hình như là đang uống.
Cô không có số điện thoại của Dương Cảnh Thừa, chỉ biết số của đội cứu hộ. Suy nghĩ một lát, lấy điện thoại ra gọi vào số của đội cứu viện.
“Xin chào, đây là đội cứu viện sa mạc.”
Âm thanh nghiêm túc từ điện thoại truyền đến.
Lộ Diêu Diêu nói: “Cho hỏi số điện thoại của Dương Cảnh Thừa là bao nhiêu?”
“Cần chúng tôi trợ giúp gì cứ nói với tôi.”
“Tôi cần số điện thoại của đội trưởng Dương.”
Bên kia im lặng một chút rồi nói một dãy chữ số.
“Cảm ơn.” Lộ Diêu Diêu cười cong miệng, “Ngoài ra, anh có thể mở cửa cho tôi không? Đội cứu hộ đã cứu tôi, nên tôi đến để nói cảm ơn.”
Rất nhanh đã có người đến mở cửa, Lộ Diêu Diêu đi vào cửa chính, chậm rãi đi lên lầu.
Cô không biết Dương Cảnh Thừa đang ở phòng của anh hay ở cùng một chỗ với những người kia. Lộ Diêu Diêu đi lên tầng hai, đứng ở ngoài căn phòng đầy tiếng ồn nghe thử, không nghe được tiếng của Dương Cảnh Thừa. Cô định đi qua phòng của anh.
Quay người lại, chợt phát hiện có một người đang đứng trước mặt. Cô ngẩng đầu, nhìn người trước mặt cười cong mắt, miệng phun ra hai chữ, “Cảnh Thừa.”
Dương Cảnh Thừa híp