Sắc mặt của Dương Cảnh Thừa vẫn lạnh như tiền, không quan tâm đến lời nói đùa của Lục Bạch.
Lúc này tuy là trời còn chưa tối, nhưng nhiều người đã vây quanh đống củi. Buổi tối nhảy múa xung quanh lửa trại, uống bia, ăn thịt luôn được người dân trên sa mạc và khách du lịch hoan nghênh, những người đến đây nhất định sẽ không bỏ lỡ tiết mục nhảy bên lửa trại. Bình thường người đốt lửa trại đều là cố định, rất ít khi mời người khác. Lộ Diêu Diêu được mời lên đầu tiên.
Lúc này ánh mắt mọi người đều hướng về cô. Chiếc váy dài màu vàng nhạt như đang bay lên, cô chỉ là đi bộ, nhưng dáng người như đang nhảy.
“Dùng cái này, tay sẽ không bị thương.” Lộ Diêu Diêu đi đến, một chàng trai trẻ đưa cây đuốc dài cho cô.
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy cây đuốc, đưa cây thịt nướng chưa ăn xong cho chàng trai kia bằng một tay, rồi quay lại và nhìn vào củi.
“Bắt đầu từ giữa.”
Trong đám đông có người nhắc nhở Lộ Diêu Diêu. Người đó là tới sa mạc du lịch, không biết cô.
Lộ Diêu Diêu đưa mắt nhìn về hướng người đó thoáng nở nụ cười, cô đương nhiên biết bắt đầu ở giữa. Người đó vì nụ cười này của cô mà ngây người. Lộ Diêu Diêu lại thấp đầu nhìn đống củi, sau đó chậm rãi giơ cây đuốc lên, đưa cây đuốc về phía chính giữa đống củi. Ngọn đuốc ở đó một lúc mới làm cháy được củi. Sau khi ngọn lửa cháy, cô ném ngọn đuốc vào đống củi rồi vỗ tay. Cô hướng tới người chàng trai trẻ để lấy lại cây thịt nướng của mình.
“Bà chủ Lộ không nhảy điệu nhảy đầu tiên sao?” Chàng trai đưa cây thịt nướng cho Lộ Diêu Diêu.
Lộ Diêu Diêu nhìn cây thịt nướng trên tay, “Không nhảy.”
“Vậy thì tiếc thật.” Sau đó, chàng trai trẻ tuyên bố với mọi người rằng anh ta sẽ chơi hết mình.
Những người khác rời mắt khỏi Lộ Diêu Diêu, bắt đầu tập trung vào những trò chơi sắp tới.
“Vì vậy, nếu tôi mời bà chủ Lộ nhảy, bà chủ Lộ cũng sẽ không thích đúng không?” Tề An Thành đột nhiên xuất hiện, hứng thú nói.
Lộ Diêu Diêu mỉm cười, “Anh mời không đúng lúc rồi.”
Tề An Thành đưa tay ra, hít một hơi, “Hiện tại rất khó để xem bà chủ Lộ nhảy, ngoại trừ trước đó không lâu. Nghe nói lần đó bà chủ Lộ đặc biệt nhảy tặng đội trưởng Dương, đáng tiếc đêm hôm đó tôi không có mặt, không thấy được tài năng của bà chủ Lộ.”
Lộ Diêu Diêu nhướn mày, “Đúng. Tôi đặc biệt tặng anh ấy.”
Tề An Thành nhìn về phía lửa trại, thấy Dương Cảnh Thừa và người của anh, “Ồ, anh ta ở bên kia, đang nhìn cô. À, lại không nhìn, cùng người của anh ta rời đi rồi.”
Lộ Diêu Diêu nhìn về hướng Dương Cảnh Thừa, đúng là anh và Triệu Tín bọn họ xoay người đi.
Tề An Thành cười nói: “Cô có muốn uống gì không? Không nhảy thì uống bia?”
Lộ Diêu Diêu liếc mắt nhìn anh ta, bỗng nhiên cười, “Được.”
“Tôi đi lấy bia.” Tề An Thành đi đến chỗ ông chủ bán thịt nướng.
Lộ Diêu Diêu đi ra khỏi đám đông, tìm chỗ ít người ngồi xuống. Rất nhanh đã nghe được tiếng bước chân trên cát ngày càng gần.
Tề An Thành ngồi xuống bên cạnh cô, “Hai chai bia, chúng ta mỗi người một chai.” Nói xong, dùng răng mở nắp một chai bia ra, đưa cho Lộ Diêu Diêu.
“Tôi muốn chai kia.” Lộ Diêu Diêu không nhận.
Tề An Thành “À” một tiếng, đưa chai chưa mở nắp cho cô.
Lộ Diêu Diêu cúi đầu dùng răng cắn nắp, thoáng cái nắp chai đã rơi xuống.
“Tốt!” Tề An Thành giơ ngón tay cái lên.
Lộ Diêu Diêu cầm chai bia uống một ngụm đầu tiên.
“Có thể cho tôi một xiên thịt nướng của cô không?” Tề An Thành hỏi.
Lộ Diêu Diêu khẽ cười một tiếng, đưa cho Tề An Thành một xiên thịt nướng. Anh ta nhận thịt nướng liền ăn từng miếng, một mạch đã ăn xong một xiên, lúc này mới cầm chai bia uống một ngụm. Lộ Diêu Diêu nhìn Tề An Thành nhịn không được cười.
Bên kia, Dương Cảnh Thừa và Triệu Tín bọn họ cũng mua thịt nướng rồi ngồi xuống đất. Bọn họ cách Lộ Diêu Diêu và Tề An Thành chỉ hơn mười mét.
“Đó là ông chủ khách sạn Long Phượng, Tề An Thành.” Triệu Tín vừa ăn thịt vừa quay sang giới thiệu với Dương Cảnh Thừa.
Dương Cảnh Thừa nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn ngồi bên cạnh Lộ Diêu Diêu.
“Tuy nhiên, trước kia ông chủ Tề kia và bà chủ Lộ đối đầu với nhau.” Lục Bạch nói tiếp, “Không lâu hai người đã chung sống hòa bình.”
Hạo Nhiên gật đầu, “Bời vì ba của ông chủ Tề kẹt ở trong sa mạc, bà chủ Lộ đã cứu ba của anh ta. Vì vậy, hai người có thể ngồi cùng nhau cười giỡn uống bia như bây giờ vậy.”
“Có câu