“Dương Cảnh Thừa.” Cô gọi anh một tiếng.
Dương Cảnh Thừa ngồi trên người lạc đà, từ trên cao nhìn xuống cô. Bờ môi đỏ kia lấp ló sau tấm khăn mỏng màu hồng, nhưng lại còn xinh đẹp diễm lệ hơn tấm khăn ấy, khóe miệng cô còn cong lên một độ cung, thể hiện tâm trạng mình giờ đang rất tốt.
“Dương Cảnh Thừa, tôi đã đợi anh rất lâu đó.” cô cười nói.
Dương Cảnh Thừa nhảy từ trên lưng lạc đà xuống, nhìn cô, “Chờ tôi làm gì?”
“Thì muốn gặp anh.”
Dương Cảnh Thừa nhớ tới lời của cô trong điện thoại: Bây giờ có thời gian, chúng ta gặp nhau được không? Trừ người tới đây du lịch thì không có nhiều người ở sa mạc lắm. Đều là những người cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp mà thôi. Mà mấy ngày nay, anh cùng cô rất hay gặp nhau.
Cô nói tiếp: “Chúng ta đã ba ngày không gặp nhau rồi.”
“Ba ngày?” Dương Cảnh Thừa liếc cô.
“Ừm. Ba ngày.”
Cô lặp lại con số chính xác này. Khăn lụa che khuất mặt cô, chỉ còn để lộ ra đôi mắt. Giờ phút này, trong mắt cô đầy ý cười, phảng phất như đang chìm đắm trong một cơn say.
Dương Cảnh Thừa nhìn cô, nhất thời không biết nói gì.
Cô lại cười hỏi: “Ba ngày này anh làm gì vậy?”
Anh mặc kệ cô.
Cô thì vừa nghiêm túc vừa kiên nhẫn chờ anh trả lời.
“Nghỉ ngơi.” Cuối cùng anh vẫn nói.
“À.” cô vừa lòng cười, “Vậy lúc nghỉ ngơi anh có nhớ tôi không? Có mơ thấy tôi không?”
“Bà chủ Lộ, Lộ Diêu Diêu.”
“Hửm?”
“Không có.”
Anh gọi cô là bà chủ, lại gọi tên đầy đủ của cô, cô còn tưởng anh sẽ nói gì đó ghê gớm lắm, ai ngờ chỉ có hai chữ này.
“Anh đang nói dối à?” Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh.
Không nhìn ra được gì từ nét mặt của anh, Lộ Diêu Diêu cũng không chấp nhất nữa. Cô cười nói: “Tôi cũng đang bận chuyện ở khách sạn. Ban ngày bận, đến tối mới có thời gian nhớ anh.”
“Có mấy lời đừng suốt ngày nói đi nói lại nữa.”
“Lời nào cơ?” cô chớp mắt.
Anh biết ý đồ của cô, hừ cười một tiếng.
Cô nói: “Tôi không thích giấu gì trong lòng hết. Ban đêm nhớ anh, nhớ đến mức nằm cũng mơ thấy anh.”
Dương Cảnh Thừa tỏ vẻ không thể nói chuyện nỗi với cô nữa, muốn đi. Lộ Diêu Diêu lập tức giữ chặt cánh tay anh, “Đừng đi.”
Dương Cảnh Thừa nhìn cô.
“Chúng ta cưỡi lạc đà về chung đi.”
“Không cưỡi.”
“Hồi nãy anh cũng cưỡi mà? A Tục cũng thích anh. Người xa lạ hoặc là người nó không thích nó đều không cho cưỡi đâu.”
Dương Cảnh Thừa lấy tay cô ra, tiếp tục đi, Lộ Diêu Diêu nhíu mi, đi đến trước mặt lạc đà, vuốt mặt nó hai cái, nói “A Tục giỏi quá” sau đó bò lên lưng lạc đà, cưỡi lạc đà đi đến bên cạnh Dương Cảnh Thừa. Hai người đi song song nhau, có điều một ngồi trên lưng lạc đà, một người thì đi trên mặt đất.
Chỗ này rất gần sa mạc bên cạnh, chỉ có một hai cây số.
“Dương Cảnh Thừa, lúc nãy anh gặp A Tục ở đâu vậy?” Đi được vài bước, Lộ Diêu Diêu tò mò hỏi.
“Cách chỗ này khoảng năm cây số.”
“Lúc đó các anh đang cứu ai?” Cô nàng lại hỏi tiếp.
“Một người lái xe không chịu cài đai an toàn, xe lật.”
“Vậy xe anh đâu? Không phải anh lái xe đi à?”
“Triệu Tín lái đi rồi.”
“À…” Lộ Diêu Diêu bừng tỉnh đại ngộ, vô cùng vui vẻ, “Hóa ra anh cố ý đưa A Tục về. Em cũng cố ý để A Tục đi tìm anh đó.”
Dương Cảnh Thừa không nói chuyện. Anh bỗng nhiên nhớ tới cảnh A Tục không muốn để Tần Trinh Trinh ngồi lên người nó, anh đang muốn nói về chuyện này, bỗng dưng Lộ Diêu Diêu cau mày kinh ngạc nói: “Đội trưởng Dương, còn ai khác ngoài anh cưỡi A Tục không?”
Dương Cảnh Thừa dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn cô. Trong tay cô đang giơ lên một sợi tóc xoăn dài.
“Tần Trinh Trinh.” Anh nói.
Lộ Diêu Diêu nhớ tới mái tóc quăn của Tần Trinh Trinh, hừ nói: “Là cô ta? Cô ta có tư cách gì