Khoảng một lúc sau Dương Cảnh Thừa mới lên tiếng: “Nói chuyện cho đàng hoàng.” Cách cô nói ra câu ấy khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn cũng như nổi cả da gà.
Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn anh cười: “Thì anh đúng là anh yêu của tôi còn gì…” Đến cả mấy chuyện thân mật nhất cả hai cũng đã làm qua rồi.
“Tôi nói rồi…”
“Anh nói gì?”
Dương Cảnh Thừa chưa kịp nói hết câu, cô đã cắt ngang.
“Thôi quên đi.” Anh không muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Em chờ bao lâu rồi?”
“Hơn 2 tiếng đồng hồ rồi đó.” Cô nâng hai tay, vịn lên cổ anh, nửa thật nửa giả: “Bởi vì anh, nên tính nhẫn nại của tôi cũng đã thay đổi. Giờ muốn chờ lâu hơn nữa cũng được.”
Hai tay của Dương Cảnh Thừa buông xuôi ở hai bên, cúi đầu nhìn người trong ngực. Cô không giống như là người có thể kiên nhẫn, anh nói: “Tôi phải đưa một người bạn đến bệnh viện.”
“Tôi biết, anh có gọi điện nói qua. Đó là một người rất quan trọng đối với anh.”
Dương Cảnh Thừa hơi ngạc nhiên, anh cũng không nhớ mình đã nói gì với cô, nhưng căn bản là cô nói không hề sai.
“Anh có thể vì người đó mà để tôi đợi lâu đến vậy.” Cô cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, lí do đơn giản là vì trực giác của phụ nữ. Bởi vậy cô mới cho rằng là đối với anh, người kia quan trọng như thế nào.
Dương Cảnh Thừa cong môi: “Không phải là một suy nghĩ tích cực nhỉ.”
Lộ Diêu Diêu ngước mắt nhìn anh.
Dương Cảnh Thừa nghiêm túc nói: “Ông ấy đã giúp tôi rất nhiều.”
Giúp nhất nhiều sao? Mà phải giúp gì mới được? Anh không nói. Lộ Diêu Diêu nhạy cảm phát hiện ra đó là một chuyện quan trọng với anh, mà nó cũng không khác với suy đoán ban đầu của cô mấy. Lộ Diêu Diêu nhìn, một lúc lâu mới lên tiếng: “Chừng nào anh có thời gian thì nói cho tôi biết sau vậy.”
“Được.” Dương Cảnh Thừa suy nghĩ một chút, gật đầu.
“À đúng rồi, hồi sáng tôi có nhờ người đem hoa đến tặng cho anh đó. Anh thấy sao?” Cô nhìn anh, hí hửng hỏi, đây mới là điều mà cô muốn biết nhất. Cánh tay đang quàng lên cổ thì chuyển ra trước mặt anh, vuốt ve một bên má đẫm mồ hôi.
Dương Cảnh Thừa đè tay cô lại: “Không để đâu hết.”
Không để đâu? Lộ Diêu Diêu nhìn anh chằm chằm: “Đừng nói với tôi là anh bảo bọn họ vứt đi nhé?”
“Không vứt đi đâu cả. Bông hoa ấy đang được cắm trong chai bia.”
Lộ Diêu Diêu khẽ bật cười: “Vậy cái chai đó đang ở đâu.”
“Ở canteen.” Sau khi cắm những bông hoa kia vào chai xong thì anh đặt lên bàn ở giữa canteen.
Lộ Diêu Diêu không vừa lòng: “Sao anh lại để đó?” Vậy mà cô vẫn mong chờ anh đặt những bông hoa đó vào trong phòng của mình. Ví dụ như anh có thể đặt nó ở trên đầu giường này, hoặc là bên cửa sổ chẳng hạn. Nói chung, ở đâu trong phòng cũng được hết.
Dương Cảnh Thừa nói: “Đội cứu hộ trước giờ chưa từng nhận được hoa, nên giờ có thì để đó trang trí cũng được.”
Lộ Diêu Diêu nghĩ đến chuyện để cho nhiều người biết đến mối quan hệ của hai người họ thì sẽ càng tốt, vậy nên cô mới gật đầu tán thành.
Dương Cảnh Thừa đẩy người con gái đang ôm chầm lấy mình ra rồi ngồi xuống. Lộ Diêu Diêu xoay người, ngồi xuống theo. Lúc này anh mới lên tiếng hỏi: “Khách sạn của em dạo này thế nào rồi?”
Đây là lần đầu tiên anh đặt câu hỏi mà nó lại liên quan đến cô, điều này khiến cho Lộ Diêu Diêu có cảm giác anh đang lo lắng cho mình. Lộ Diêu Diêu nói: “Tháng trước tôi kiếm được cũng khá ổn. Tối hôm đó tôi còn hẹn anh ra đây để ngắm sao nữa.” Chẳng qua hôm đó không may đụng phải cướp ngoài sa mạc, không được lợi gì mà lại còn gặp nguy hiểm nữa chứ.
“Vậy tháng này thì sao?” Anh nhìn về phía trước.
“Anh cũng thấy rồi đó, có rất nhiều người chọn cắm trại thay vì ở khách sạn. Cũng vì thế nên tháng này chắc chắn không kiếm được nhiều bằng tháng trước rồi.”
Dương Cảnh Thừa biết, vậy nên mới hỏi như thế: “Kinh doanh mà, thua lỗ là chuyện thường xuyên xảy ra thôi.”
“Anh đang an ủi tôi sao?” Lộ Diêu Diêu vui vẻ cười rộ lên: “Ba cái lều trại ngoài đây cũng không làm cho khách sạn phá sản được đâu, cùng lắm chỉ là kiếm tiền ít hơn chút thôi. Dù vậy nhưng tôi sẽ sớm tìm ra cách giải quyết vấn đề này.”
Anh nghiêng đầu, nhìn thấy dáng vẻ hăng hái của cô thì không khỏi bật cười.
Lộ Diêu Diêu thích thú lên tiếng: “Tuy nhiên anh yêu à, tôi không cần anh an ủi tôi bằng những lời nói đó đâu. Tôi rất hy vọng rằng anh sẽ dùng một cách nào đó khác để giúp cho tôi đỡ buồn hơn cơ.”
Khi nghe Lộ Diêu Diêu nói câu đó, anh hơi cau mày nhưng không lên tiếng gì. Anh biết rõ trong đầu cô đang nghĩ gì. Ánh mắt của Dương Cảnh Thừa nhìn sang chỗ khác, khóe môi của anh bỗng cong lên.
Lộ Diêu Diêu khẽ thở dài, người đàn ông này biết đến bao giờ mới chịu chủ động đây chứ! Cả người cô ngả về sau, nằm ngẩng đầu lên trời ngắm trăng. Bỗng nhiên trước mắt bị một thứ gì đó che lại. Lộ Diêu Diêu lấy tay kéo thứ đó xuống, nhướn người rồi cúi đầu nhìn, thì ra đó chính là áo của Dương Cảnh Thừa.
Cô ngước lên nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, lúc này anh chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi trắng. Lộ Diêu Diêu đưa tay ra và kéo mạnh cánh tay của Dương Cảnh Thừa. cô nhanh chóng nghiêng người, thì thầm vào tai người bên cạnh: “Tôi vẫn còn thấy lạnh.”
“Em đừng có mà được voi rồi đòi tiên.”
“Nếu tôi muốn như thế thì anh tính sao?” Cô nhẹ hôn vào vành tai của anh, khẽ cười: “Anh có muốn nhích thêm một bước nữa không?” Lộ Diêu Diêu cầu còn không được.
Dương Cảnh Thừa thở dài: “Hai chúng ta không nói chuyện một cách bình thường được hay sao?”
“Anh nghĩ nam nữ hẹn hò chỉ để ngồi nói chuyện thôi hả?” Lộ Diêu Diêu cười lớn: “Hơn nữa lại không có ai rảnh rỗi ra đây trong đêm khuya khoắt như thế này cả.” Khi cô nói chuyện, hai cánh môi liên tục chạm vào vành tai anh. Tiếng hít thở của cô cũng vì thế mà trở nên rõ ràng hơn.
Đúng thật là như vậy, bởi vì đọc được bức thư của cô nên anh mới đến chỗ hẹn. Người phụ nữ đang ngồi trước mặt anh là một người phụ nữ mạnh mẽ, không hề e ngại bất cứ chuyện gì. Như lúc này đây, Lộ Diêu Diêu đã cầm lấy tay anh đặt lên eo của mình. Hơi thở của Dương Cảnh Thừa nhanh chóng trở nên gấp gáp hơn, bàn tay đặt bên eo của cô khẽ ngắt một phát. Lộ Diêu Diêu phát ra tiếng cười nhỏ, lấy chiếc áo khoác mà anh vừa thảy sang lúc nãy trùm lên