Lộ Diêu Diêu chỉ rời bệnh viện nhanh hơn Dương Cảnh Thừa một tí, lại còn chạy xe máy, anh đã sớm nhìn thấy bóng dáng của cô. Chiếc xe nhanh chóng vượt qua, đầu xe lách sang một bên, dừng lại, chặn đường. Điều này khiến cô không thể không dừng lại.
Cô ngẩng đầu, anh cũng đưa mắt nhìn sang.
“Để xe máy em lên nóc xe đi.” Anh nói. Vừa dứt lời, anh bèn mở cửa, xuống xe.
Lộ Diêu Diêu xuống xe máy. Dương Cảnh Thừa đặt chiếc xe gắn máy của cô lên nóc xe mình xong, quay đầu nhìn cô: “Lên xe đi em.”
Hai người lên xe, Dương Cảnh Thừa lái xe chạy về hướng quán ăn tối hôm trước bọn họ định đi.
“ Em đã điều tra được nguyên nhân chuyện lều của khách sạn bị hư là do Tiết Huệ rồi ư?” Dương Cảnh Thừa vừa lái xe vừa hỏi.
Lộ Diêu Diêu kể lại cho anh nghe những chuyện mà Tề An Thành đã nói với cô.
Dương Cảnh Thừa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện này chắc đội trưởng Lý cũng không biết.”
Lộ Diêu Diêu không có ý kiến gì, cô không hề có ấn tượng tốt với Lý Chí Long. Có điều bữa đó nghe anh kể chuyện Lý Chí Long có ơn với anh. Bây giờ ông ấy cũng đã gần đất xa trời, cho nên cô không muốn nói thêm những chuyện liên quan tới cái tên này. Hơn nữa, sau khi cô tát Tiết Huệ hai cái cũng đã hết giận.
“Tối hôm qua anh về lúc nào thế?” Bởi vì tối qua đội cứu viện phải đi cứu người, làm buổi tối lãng mạn của cô và anh bị cắt đứt giữa chừng.
“Lúc trời gần sáng.”
Lộ Diêu Diêu nói: “Anh vất vả như vậy, làm em cảm thấy rất đau lòng.”
Dương Cảnh Thừa nhìn cô một cái, khẽ cười. “Khách sạn sao rồi? Lúc cắm trại, em phải chú ý an toàn.”
Lộ Diêu Diêu gật đầu, “Vẫn có khách hàng muốn cắm trại. Tụi em sẽ chú ý đến vấn đề an toàn của khách hàng nhiều hơn.”
Hai người trò chuyện dọc đường đi, rất nhanh đã tới quán ăn. Bọn họ tìm góc yên tĩnh nhất ngồi xuống, Dương Cảnh Thừa cầm thực đơn, hỏi cô thích ăn gì.
“Vậy anh phải nhớ những món mà em thích ăn đấy.” Lộ Diêu Diêu cười nói: “Em thích ăn món thỏ cay, thỏ xào lăn, thỏ kho tàu, thỏ hấp, thỏ nướng, thỏ hầm, thỏ nướng vỉ, thỏ hầm cách thủy.”
Dương Cảnh Thừa nhịn không được cười: “Đều là thỏ à?”
“Đúng vậy. Em thích ăn thịt thỏ.”
Mà tối hôm qua lại không có chút thịt thỏ nào. Dương Cảnh Thừa nhìn lướt qua thực đơn, cô nói nhiều món thỏ như vậy, thực đơn lại chỉ có món thỏ kho tàu. Vì thế, anh gọi món thỏ kho tàu, lại thêm vài món khác.
Người phục vụ đi tới nhìn những món đã gọi, xin lỗi nói: “Đội trưởng Dương, chỗ chúng tôi đã hết thịt thỏ rồi.”
Dương Cảnh Thừa nhìn về phía Lộ Diêu Diêu, “Em muốn đổi sang món gì khác không?”
Lộ Diêu Diêu đã sớm đoán được, cô gật đầu, “Vậy đổi thành món dê nướng cũng được.”
Chờ người phục vụ rời, Lộ Diêu Diêu thở dài: “Ở đây rất ít thịt thỏ nên hiếm khi ăn được. Nhiều cách ăn như vậy nhưng vẫn bình thường cũng chỉ có thể mơ về nó thôi.”
“Em muốn ăn lắm à?” Dương Cảnh Thừa hỏi cô.
“Muốn chứ. Rất rất lâu rồi em chưa được ăn nó đó.”
“Hai ngày nữa anh mời em.”
“Ở chỗ này, ngay cả thỏ rừng cũng không có.” Lộ Diêu Diêu nói.
“Tóm lại em sẽ được ăn.”
“Được rồi, chờ thịt thỏ của anh.”
Hai người cơm nước xong, rời khỏi quán, Lộ Diêu Diêu bỗng nhiên nghe hai giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn lại, có một đôi nam nữ xa lạ đang ngồi ở bàn gần cửa sổ.
“Á, người đẹp! Anh Sung, nhìn kìa! Là cái chị xinh đẹp ở rừng hồ dương hôm qua!” người phụ nữ vô cùng vui mừng nói với người đàn ông ngồi đối diện.
“Cứ nghe em nói về việc này suốt, có đẹp thật không đấy?” Người đàn ông không để bụng xoay đầu, sau đó sửng sốt.
Hai người đó cách Lộ Diêu Diêu chỉ có vài mét, lúc nói chuyện giọng cũng rất nhỏ, nhưng Lộ Diêu Diêu vẫn nghe được. Cô biết đây là hai người cô đã gặp hôm qua lúc hoàng hôn ở rừng hồ dương. Hơn nữa bọn họ là người nghiên cứu bích họa. Cô cũng không quan tâm lắm, xoay người thì phát hiện Dương Cảnh Thừa đèn đứng đằng trước chờ, cô liền nhanh chân đuổi theo.
“Đêm nay anh có về đội không?” cô quàng tay anh, ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh.
“Có.”
“Ồ.” Nụ cười của Lộ Diêu Diêu lập tức giảm vài phần.
“Anh đưa em về.”
*
Lộ Diêu Diêu đi gặp Trương Tục. Hiếm khi Trương Tục rời khỏi căn phòng nhỏ kia, phần lớn ở trong thư phòng vẽ tranh.
Nghe được tiếng bước chân anh ta cũng không ngẩng đầu. Lộ Diêu Diêu rón rén đi đến trước mặt anh ta, thò đầu qua xem bức tranh trên bàn.
Một lát sau, Trương Tục gác bút, cười với cô: “Đã lâu không gặp, gần đây thế nào?”
“Cũng không tệ lắm. Không cần hỏi cũng biết gần đây anh vẫn luôn nghịch mấy bức tranh tranh này chứ gì. Trương Tục, mấy thứ này có tốt đến vậy sao?”
“Bích hoạ là một loại báu vật của văn hóa Trung Hoa, nói đến chiều tốt của tụi nó, đương nhiên là có rất nhiều rất nhiều, ví dụ như…”
Lộ Diêu Diêu lập tức ngăn cản anh ta, “Dừng dừng, em không có hứng thú với bích họa.”
Trương Tục cười, không miễn cưỡng cô, “Còn năm cái móng tay nữa thôi, vẽ xong chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”
“Được.” Lộ Diêu Diêu ngồi xuống ghế, nhìn anh ta cầm bút lên bắt đầu vẽ, nhịn không được hỏi: “Năm cái móng tay vẽ bao lâu thì xong?”
“Nửa tiếng.”
Lộ Diêu Diêu nhíu mày, “Em thấy hơi hối hận vì phải ngồi đợi anh rồi.”
“Có chút thời gian vậy mà cũng chờ không được?” Trương Tục ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.
“Mau vẽ đi, em chờ anh.” Lộ Diêu Diêu nhìn bút vẽ và tuýp màu trên bàn, bỗng nhiên có một ý tưởng. Cô đứng dậy, lại đi đến trước mặt Trương Tục, tìm tờ giấy trải lên trên bàn, lấy một chiếc bút vẽ chấm thuốc màu rồi vẽ lên giấy.
Trương Tục đưa mắt nhìn qua, không để ý đến cô nữa, tiếp tục vẽ.
Nửa tiếng sau, Trương Tục vẽ xong, buông bút, thấy Lộ Diêu Diêu còn đang vẽ, nhìn thoáng qua, cười nói: “Em đang vẽ gì đấy?”
Lộ Diêu Diêu buông bút, hỏi anh: “Anh không nhìn ra được à?”
“Ừm, là một người. Không phải là anh chứ?”
Lộ Diêu Diêu nói: “Không phải anh, là Cảnh Thừa.”
Trương Tục sửng sốt, lại cười nói: “Không giống chút nào.”
“Chậc, khó vẽ thật đấy.” Lộ Diêu Diêu vò giấy thành một cục, ném vào thùng rác, “Trương Tục, chúng ta đi được chưa?”
“Đi thôi.”
*
Trương Tục nói là đi dạo, ấy vậy mà lại đi đến một hang động cách sa mạc 20km. Lộ Diêu Diêu từng đến đây với Trương Tục rất nhiều lần, thế nên cũng rất quen thuộc với nơi này. Trong hang đá có rất nhiều bích hoạ, không ít hình đã bị phai màu.
“Haiz, màu bị phai đi không ít.” Trương Tục thở dài nhìn những bích hoạ.
Lộ Diêu Diêu nói: “Anh vẫn có thể sửa nó mà.”
“Ừm, anh còn đang xin phép.”
Lộ Diêu Diêu và Trương Tục tiếp tục đi vào những hang động khác. Ở đây tổng cộng có mười tám hang động, trong mỗi hang động đều có rất nhiều bích hoạ.
“Ôi, ở đây có thật nhiều bích họa!”
Sau khi đi vào một hang động, Lộ Diêu Diêu lại nghe thấy giọng nói của cô gái ở rừng hồ dương hôm nọ.
Mà Trương Tục lại nhíu mi, bước nhanh về phía bên kia. Lộ Diêu Diêu thấy có một quần sáng màu vàng chiếu đi chiếu lại cũng