Hai người họ hôn mãi vẫn chưa chịu kết thúc, cứ như lãng quên cả thế giới bên ngoài. Lục Bạch và Triệu Tín nhìn nhau nháy mắt, Trương Tục cũng rời mắt nhìn sang sa mạc đang chìm trong màn đêm bao la, rộng lớn.
Nụ hôn ấy cuối cùng cũng đã kết thúc, Lộ Diêu Diêu vô cùng hài lòng. Dương Cảnh Thừa đẩy cô ra, nhanh chóng lấy áo khoác trên người mình choàng lên người cô, sau đó đưa mắt nhìn về phía những tên đang nằm dưới đât. Anh đi đến, lấy chân đạp một cước, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bạch và Triệu Tín: “Đem bọn họ lên xe!”
Triệu Tín và Lục Bạch lập tức đi đến. Ánh mắt của Trương Tục cũng thu lại, đi về nơi Dương Cảnh Thừa và Lộ Diêu Diêu.
Cô đi đến trước mặt cái tên ‘Lão Nhị’, nhấc chân lên lấy đà đạp thật mạnh vào phần bụng dưới của tên đó. Tiếng hét thê lương vang vọng trong bầu trời đêm. Ngay cả Trương Tục đang đi đến, cũng như Triệu Tín và Lục Bạch khi nhìn thấy như thế cũng không khỏi bàng hoàng. Dương Cảnh Thừa nghiêng đầu nhìn về phía Lộ Diêu Diêu, chỉ thấy cô tối sầm mặt, cặp mắt tựa như đang bốc lửa, thoáng chốc anh đã biết tên kia chính là người đã khiếm nhã với cô. Ánh mắt anh sắc như kiếm nhìn về phía người nọ, cũng đạp thêm một phát vào nơi đó của hắn ta. Cú này so với cú đạp của Lộ Diêu Diêu phần lực có phần mạnh hơn, tiếng thét thê thảm kia lại tiếp tục rên lên thảm thiết khắp sa mạc, giây kế tiếp, hắn ta chịu không nổi đã ngất đi.
“Lão Nhị!”
“Lão Nhị!”
Tên ‘Đại Ca’ và ‘Lão Tam’ đồng thanh gọi lớn, còn muốn bò dậy, bị Trương Tục đi tới đạp mỗi người một phát, lại té xuống.
Triệu Tín và Lục Bạch thì ngồi xổm xuống nhìn mấy người đó, rồi lấy dây nịt da ra trói tay bọn họ, áp tất cả lên xe.
“Còn người này nữa, cũng đưa anh ấy lên xe đi.” Dương Cảnh Thừa đưa mắt nhìn Khâu Vân, rồi nghiêng đầu hỏi Lộ Diêu Diêu: “Anh ta là người mà đội cứu viện cần tìm à?”
Lộ Diêu Diêu gật đầu.
Khâu Vân nói cảm ơn, rồi tự mình đi theo Triệu Tín lên xe.
Trương Tục đi đến trước mặt Lộ Diêu Diêu, nhìn qua quần áo trên người cô một lượt, hỏi: “Diêu Diêu, em không sao chứ?”
Lộ Diêu Diêu nhìn Trương Tục cười đáp trả: “Không sao ạ. Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Có chuyện gì?”
“Ba người kia đến đây để tìm một vách đá, nghe nói là trên đấy đó bích họa. Em không biết có liên quan đến bức bích họa mà anh đang nghiên cứu không.”
“Vách đá? Trong sa mạc cũng có vách đá?” Trương Tục nghi ngờ.
Lộ Diêu Diêu cũng chưa từng thấy qua vách đá nào ở sa mạc cả, không biết ba tên kia nghe chuyện này ở đâu. Cô gật đầu: “Mấy tên đó nói như vậy. Em nói em biết chỗ đó nên có thể dẫn bọn họ đi, nhờ vậy mới không chịu thiệt.”
Trương Tục biết cô nói ‘chịu thiệt’ là gì, anh ta giơ tay lên vén nhẹ vài lọn tóc rơi bên gò má cô, cau mày: “Em đi theo làm gì? Sau này đừng có xen vào việc của người khác! Trước kia em đâu có như vậy.”
Dương Cảnh Thừa đứng bên cạnh cô híp mắt.
Lộ Diêu Diêu không nhịn được lên tiếng: “Ai da, lần này vô tình thôi. Em cũng có cách chuyển nguy hiểm thành an toàn mà.”
“Nếu như bọn anh không đến kịp thời thì sao.” Trương Tục xụ mặt.
‘Nếu thế thì chắc chắn em cũng sẽ tự có cách mà. Anh cứ yên tâm.”
Sắc mặt của Trương Tục không được tốt lắm.
Dương Cảnh Thừa lên tiếng: “Trương Tục, yên tâm đi, tôi sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với cô ấy đâu.”
Trương Tục nhìn về phía Dương Cảnh Thừa. Dương Cảnh Thừa cũng đang nhìn anh ta. Bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau Trương Tục mới đật đầu.
“Đội trưởng Dương, chị dâu, hai người định trở về kiểu gì?” Triệu Tín ngồi ở trên ghế tài xế, lớn tiếng hỏi.
Lần đầu tiên Trương tục nghe người khác gọi Diêu Diêu hai từ ‘chị dâu’, mặc dù đã biết quan hệ của hai người họ, nhưng vẫn không khỏi ngơ ngẩn.
“Cậu không cần để ý đến bọn tôi. Chở Trương Tục đi.” Dương Cảnh Thừa nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Tục: “Anh lên xe trước đi.”
Trương Tục gật đầu, xoay người lên xe.
Lạc đà bị thương, Lộ Diêu Diêu không cưỡi được. Dương Cảnh Thừa một tay dắt dây cương lạc đà, tay còn lại nắm lấy tay Lộ Diêu Diêu, cùng nhau sải bước trong sa mạc. Cô thì cầm đèn pin.
“Vừa rồi anh có nghe Triệu Tín gọi em là gì không?” Lộ Diêu Diêu vừa đi vừa hỏi.
“Có nghe.”
“Anh có nghe thật ư?”
“Cậu ta gọi em là chị dâu.”
Lộ Diêu Diêu quay đầu nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt của anh ung dung, không có tí gì gọi là kinh ngạc. Cô không nhịn được hỏi: “Cảm giác của anh như thế nào? Ý của anh sao?”
Dương Cảnh Thừa vẫn nhìn con đường phía trước: “Cách xưng hô này cũng không tệ cho lắm.”
“Thật hả? Anh cũng đã nghĩ đến chuyện này à?” Cô nghiêm túc nhìn anh, vô tình chân bị vấp.
Dương Cảnh Thừa lập tức ôm lấy eo cô, dừng bước lại, cuối cùng cũng nhìn cô: “Em lo nhìn đường cho kỹ.” Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh bật cười: “Cách gọi này là dành cho em, chỉ có em mới hợp với cách gọi này thôi.” Dừng lại một chút, anh cười mỉm: “Được chưa?”
“Vậy nếu như có một ngày, người anh vô cùng yêu xuất hiện thì sao.” Dáng vẻ của cô nửa thật, nửa giả.
“Vậy thì bọn họ không thể gọi em như vậy. Cách gọi đó chỉ dành cho người mà anh yêu thật lòng thôi.”
Mặt của Lộ Diêu Diêu liền sa sầm.
Dương Cảnh Thừa ôm ngang hông cô, lấy tay véo nhẹ vòng eo: “Lộ Diêu Diêu, em hỏi thế là có ý gì? Cứ coi là có cái người yêu thật lòng gì đó, hai ta chắc chắn vẫn không thể bên nhau. Đã không bên nhau mà còn quấn lấy nhau làm gì?”
Lộ Diêu Diêu mở to mắt nhìn anh: “Dương Cảnh Thừa, anh không thể nói gì dễ nghe hơn à?”
“Những lời anh nói em quên rồi hay sao?”
“Anh nói gì?”
“Anh đã nói một lần, em quên. Vậy nếu anh nói thêm lần nữa em cũng sẽ quên. Em nhớ lại xem.”
Lộ Diêu Diêu suy nghĩ: “Là cái câu đó ‘Em không thay đổi anh cũng sẽ không thay đổi’ à?”
Dương Cảnh Thừa ngầm thừa nhận.
“Bình thường, anh không nói mấy tỏ tình sao?”
“Anh yêu em, yêu em chết đi được, ý em là vậy sao?” Anh buồn cười nhìn cô.
“Em cso cảm giác người khác nói câu này sẽ rất cảm động, vậy mà sao đến phiên anh nói thì lại có mùi đến thế nhờ?” Lộ Diêu Diêu có chút không vừa lòng.
Dương Cảnh Thừa lại véo nhẹ lên eo cô, chỉ cười không trả lời.
“Đi thôi.” Một lát sau, anh nói.
Lộ Diêu Diêu xoay người lại, tiếp tục đi.
“Nếu như yêu, thì đều là thật. Phụ nữ các em nghĩ cái gì mà ‘yêu thật lòng’ chẳng có nghĩa gì cả.”
Anh bỗng nhiên nói.
Lộ Diêu Diêu xoay người lại