Lá cây rừng dương lại vàng thêm một ít, làm rực cả nơi đây. Rừng dương là một khung cảnh tuyệt đẹp khác bên rìa sa mạc.
Lúc này Lộ Diêu Diêu tựa lưng lên thân cây, còn Dương Cảnh Thừa thì đang đứng trước mặt cô. Một tay anh ôm lấy eo người con gái của mình, khuôn mặt dường như toát lên ý cười nhìn cô.
Ở chỗ Trương Tục có gì sao? “Không có gì hết mà?” Lộ Diêu Diêu không muốn nói cho anh nghe lý do mình đến nhà Trương Tục, cô còn chưa học vẽ thành công mà. Tuy Trương Tục bảo cô có vẽ một năm đi chăng nữa cũng không được, nhưng trong từ điển của cô không có hai từ khó khăn. Chờ cô vẽ xong, thì sẽ cho anh một ngạc nhiên.
Vừa dứt lời, đôi mắt sáng ngời của cô nhìn anh: “Đội trưởng Dương yêu dấu của em, không phải là anh đang ghen đó chứ? Eo của em sắp bị anh bóp nát rồi đây này.”
Bàn tay véo nhẹ eo cô một cái rồi mới thu tay lại: “Em nghĩ nhiều quá đấy.”
Lộ Diêu Diêu vẫn không tin. Cô liếc nhìn anh cười: “Còn phải nói, Trương Tục mà. Mối quan hệ của bọn em rất tốt, em còn hứa là sẽ gả cho anh ấy nữa cơ.”
Dương Cảnh Thừa khẽ híp mắt nhìn cô. Trong đôi mắt đó của cô dường như còn chứa đựng cả ước mơ, nói tiếp: “Ba em cũng rất mong đợi. Ngoài ra ba mẹ của anh ấy cũng rất thích em.”
Dương Cảnh Thừa đợi cô nói tiếp, nhưng cô còn chưa kịo cất lời. Anh đã tiến lên một bước, gần như muốn ép thật chặt lên người cô. Tay anh chậm rãi đưa ra, nâng cằm cô lên: “Hửm? Vậy sao em không gả cho anh ta luôn đi? Lại còn muốn tiến đến với anh?”
Lộ Diêu Diêu nháy mắt: “Em cũng không biết tại sao nữa.”
Lúc đó, mọi người đều biết rằng cô thích anh. Dương Cảnh Thừa biết là cô cố ý không nói hết câu: “ Là trò chơi lúc nhỏ à?”
“Đúng là khi ấy còn nhỏ, nhưng không phải là trò chơi.”
Anh đã hiểu, ngón cái giữ lấy cằm cô chậm rãi vuốt ve: “Em nợ tình không ít mà.”
“Nợ gì cơ? Em cũng đâu có thiếu người.” Lộ Diêu Diêu lơ đễnh nói.
“Tối nay em vẫn phải đến chỗ Trương Tục à?” Anh hỏi.
Cô không chút do dự trả lời: “Đúng vậy.”
“Chỉ có thể đi buổi tối thôi sao?”
“Ban ngày ở khách sạn có vài chuyện em cần phải xử lý.”
“Không thì anh đi với em? Anh chưa nhìn qua chỗ ở của Trương Tục.” Giọng anh có chút đùa giỡn pha lẫn tí nghiêm túc.
Lộ Diêu Diêu vội vàng ngăn cản: “Anh đừng đến.”
Dương Cảnh Thừa tin rằng giữa cô và Trương Tục không có gì, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng kia của cô, anh lại càng hiếu kỳ hơn về việc cô đến đó để làm gì. Có điều, anh không muốn làm người khác khó chịu, nên nghiêm túc nói một câu: “Anh không đi theo cũng được, chỉ cần em đừng cắm sừng anh.”
Anh buông cằm cô ra.
“Nếu em cắm sừng anh thì sẽ thế nào?”
Anh liếc cô một cái: “Em thử rồi sẽ biết.”
Dứt lời, anh xoay người đi sâu vào rừng cây lá dương. Lộ Diêu Diêu nhanh chóng đuổi theo. Anh nghiêng người, nắm tay ccô, hai người cùng nhau sóng vai. Bước chân của hai người giẫm lên những chiếc lá nằm trên đất, phát ea tiếng kêu sột soạt.
“Cảnh Thừa, sao mẹ anh lại đến Châu Phi?” Cô đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Tìm ba anh.”
Lộ Diêu Diêu nhớ là anh đã từng kể rằng, mẹ là người nuôi anh lớn. Cô nghĩ một chút, vẫn nói: “Ba mẹ anh không ở cùng nhau sao?” Cô thầm nghĩ, là ly dị, hay còn là lý do gì khác nhỉ?
“Không phải. Ba anh luôn phải làm việc bên ngoài, rất ít khi về nha. Anh chỉ gặp ông ấy được vài lần.”
Không phải ly dị, nhưng lại chỉ gặp nhau vài lần? “Ba anh làm nghề gì?”
“Mẹ không nói cho anh nghe.”
“Thật là thần bí.” Cô suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Mẹ anh đã qua đời, ba anh cũng không quay về à?”
“Không.”
“Vậy anh có định đi tìm ba không?”
“Mẹ không cho anh tìm. Ba cũng nói không được tìm ông ấy, có thời gian ông ấy sẽ quay về tìm mẹ con anh. Có điều, khoảng thời gian ông ấy nói lời này tính đến giờ cũng đã hơn 8 năm rồi.” Giọng của Dương Cảnh Thừa tràn đầy ôn hòa, không có chút ưu tư.
Lộ Diêu Diêu kinh ngạc xen lẫn một chút khó hiểu. Rốt cuộc là ba của anh làm nghê gì? Cô nhớ đến mẹ của mình, ngay cả mặt cô cũng chưa từng nhìn qua. Tuy rằng cô cũng muốn kể anh nghe về chuyện mẹ của mình, nhưng vẫn không thể cất lên thành lời.
Hai người nắm tay, im lặng đi cạnh nhau một hồi. Lộ Diêu Diêu không thích sự trầm mặc này, cô dừng bước, kéo tay Dương Cảnh Thừa: “Anh cõng em đi, em đi hết nổi rồi.”
Dương Cảnh Thừa nghiêng đầu nhìn cô gái của mình: “Mới đi có mấy bước mà đã không nỏi, em nghĩ là anh sẽ tin em sao?”
Lộ Diêu Diêu mở to mắt nhìn anh, cảnh đẹp xung quanh có lãng mạng đến mấy cũng bị anh làm cho mất hứng.
Anh bất chợt cúi người xuống, ôm ngang lấy người cô. Lộ Diêu Diêu chưa kịp chuẩn bị nên đã không khỏi hoảng hốt hét lên một tiếng. Dương Cảnh Thừa cúi đầu nhìn cô: “Vậy có đúng với ý em hơn chưa?”
Lộ Diêu Diêu cười lên thành tiếng: “Đúng! Đúng! Đúng!”
Dương Cảnh Thừa ôm cô, tiếp tục đi vào rừng.
Người đàn ông này, càng lúc càng đáng yêu. Tiếng cười của cô vang vọng khắp cả khu rừng.
*
Ra khỏi rừng dương, Lộ Diêu Diêu đã đi đến chỗ của Trương Tục ngay lập tức. Dương Cảnh Thừa nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn, rồi bước đến bên chỗ lửa trại cạnh sa mạc, bởi vì những đội viên của anh đều đang ở đó.
Đám Triệu Tín đang ngồi dưới đất cười cười nói nói. Thấy Dương Cảnh Thừa đi đến cũng không khỏi khó hiểu, mấy ngày nay buổi tối không có bận gì, vậy mà sao đội trưởng của họ lại không đi hẹn hò, còn đến đây một mình, khác gì những người độc thân như cả bọn đang ngồi đây không chứ?
Dương Cảnh Thừa bước đến rồi ngồi xuống, nói: “Nếu như ngày mai không bận gì, chúng ta sẽ đến viếng đội trưởng Giang.”
Giang Tây thoáng đưa mắt nhìn sang anh. Những người đang cười đùa cũng đều ngừng lại.
Dương Cảnh Thừa nói tiếp: “Lần trước tôi đến viếng một mình, nhưng lần này mọi người cùng nhau đi với tôi.”
“Đội trưởng Dương đã đến viếng đội trưởng Giang rồi sao?” Triệu Tín kinh ngạc, sao anh chàng lại không biết?
Ánh mắt của Giang Tây chứa đầy nghi ngờ. Anh ta cũng không biết Dương Cảnh Thừa đã đến viếng anh mình.
Dương Cảnh thừa gật đầu: “Hai tháng trước, ngày thứ nhất khi tôi vừa đến đây.” Hôm đó, anh đến viếng mộ của Giang Triều Bình xong rồi mới đến đội.
“Được! Vậy ngày mai chúng ta cùng nhau đến viếng đội trưởng Giang. Đã lâu rồi, chúng ta chưa đi.” Triệu Tín cười nói.
Đội cứu viện này được thành lập khoảng năm năm, trong những năm đó Giang Triều Bình luôn là đội trưởng đội cứu viện, bình thường anh ta luôn đối xử với các anh em rất tốt, mọi người ai cũng đều kính trọng anh ấy. Đến khi anh mất, ai cũng cảm thấy thương cảm không dứt, trong lòng lại càng thêm kính trọng hơn. Ai nấy đều vui vẻ đồng ý với đề nghị này.
“Tại sao anh lại muốn mọi người đến viếng anh tôi?” Giang Tây nhìn Dương Cảnh