Lộ Diêu Diêu biết Tề An Thành cũng đến đây vì tấm hình, mặc dù máy tính vẫn còn chưa sửa xong, cô vẫn nên đề phòng việc Tề An Thành sẽ tìm cách phá hư máy tính, phải tìm một lý do nào đó, để đặt máy tính trong phòng ngủ của cô và Dương Cảnh Thừa. bởi vì sáng nay, khi Tề An Thành về đến thấy anh chàng Tiểu Diệp kia sửa máy tính thì đã hỏi bác Hoa, bác ấy kể lại rằng mình vẫn còn một tệp hình chưa rửa kia cho anh ta.
Buổi tối phải xếp hàng để vệ sinh cá nhân, mọi người ai cũng nhường cho Lộ Diêu Diêu tắm trước. Sau khi tắm rửa xong xuôi thì đi đến phòng ngủ, Dương Cảnh Thừa không có ở đây. Cô đi tìm khắp nơi, nhận thấy ánh sáng ngoài cửa phòng phát sáng, ánh đèn đó được được tỏa ra từ căn phòng trệt bên trái, cách đó không xa có một cây bồ đào. Mà Dương Cảnh Thừa, Tề An Thành và bác Hoa đang ngồi bên dưới cái cây ấy. Nơi đó có một cái bàn, trên bàn còn có một chai rượu bồ đào, ba người họ ngồi vây quanh bàn, mỗi người đều có một ly rượu.
“Diêu Diêu.” Ở vị trí Dương Cảnh Thừa ngồi thì có thể dễ dàng nhìn thấy Lộ Diêu Diêu đầu tiên.
Lộ diêu Diêu đi tới: “Mọi người đang uống rượu sao?”
Dương Cảnh Thừa gật đầu: “Kính bác Hoa hai ly.”
Ông lão quay đầu nhìn Lộ Diêu Diêu mỉm cười: “Là ông già này để cho bọn họ mời rượu. Bình thường không có ai mời rượu bác cả.”
Lộ Diêu Diêu ‘À’ một tiếng.
“Bà chủ Lộ có muốn uống một ly không?” Tề An Thành quay đầu nhìn cô.
Lộ Diêu Diêu nhìn về phía Tề An Thành, xoi mói: “Anh còn dám ngồi đây à?”
Tề An Thành cười nói: “Kính urượu bác Hoa thôi mà, có gì mà không dám chứ? Giống như trước đây tôi liều mình mời bà chủ Lộ vậy, uống say có liên quan gì?”
Lần đó là lúc Lộ Diêu Diêu muốn đưa tượng gỗ cho Dương Cảnh thừa, nhưng anh lại vì người trong đội mà bỏ lại cô, khi ấy tâm trngj cô không thoải mái, anh ta nói muốn uống rượu với nhau. Chẳng qua là cô thuận miệng đồng ý, cũng không thật sự muốn uống cùng anh ta, bởi vì cô biết người này chỉ cần uống một hớp thôi là sẽ say bí tỉ. Đêm hôm đó, quả thật anh ta vừa ực một hớp đã ngã lăn xuống đất.
“Đừng nói sự thật ra vậy chứ.” Lộ Diêu Diêu cười nhạo một tiếng.
Dương Cảnh Thừa nhìn cô: “Em có muốn sang đây ngồi không?”
Lộ Diêu Diêu vừa tắm ra, không muốn đồ đạc trên ngupời mình nhuốm mùi rượu, nói với Dương Cảnh Thừa và bác Hoa rằng mình mệt nên muốn về phòng nghỉ ngơi.
Một mình quay về phòng. Cô lấy trong vali cái bộ đồ ngủ hấp dẫn kia ra, rồi nằm đó chờ Dương Cảnh Thừa.
*
Quả nhiên, Tề An Thành vừa uống một ngụm rượu là đã ngã gục xuống bàn. Bác Hoa cũng rất hưng phấn, nói rượu bồ đào kia là do chính tay mình làm, hy vọng có thể uống thật sảng khoái.
“Từ nhỏ Diêu Diêu đã được ông nội nó nuôi lớn, nhưng ông nội thì suy cho cùng cũng không bằng cha mẹ. Mấy năm nay nó chỉ lủi thủi một mình, tự chăm lo cho bản thân, thật sự không dễ dàng gì.” Ông lão uống rượu, lời nói ra càng nhiều hơn.
Từ khi quen biết Lộ Diêu Diêu đến giờ, anh rất ít khi nào nghe cô nhắc về cha mẹ, nhất là mẹ của mình. Cô không hề chủ động nhắc đến, cũng chẳng chủ động hỏi thăm.
Ông lại nói tiếp: “Mẹ của Diêu Diêu là nhà nghiên cứu sử học, còn ba là nhà nghiên cứu thực vật học. Hai đứa nó rất yêu nhau, nhưng sau khi mẹ nó sinh nó ra không bao lâu thì lại bỏ đi đâu mất. Từ đó, ba con bé cũng rất ít khi quản lý nó. Khi bé, vì nó thường nghe người ta nói mẹ mình bỏ đi với người khác, nên nó đã hình thành những định kiến về mẹ mình. Ban đầu con bé còn phản bác, sau đó gần như đã chết lặng, nên nó không còn phản bác nữa. Cô gái nhỏ thật đáng thương… Ba năm trước, khi bác vẫn còn ở sa mạc, ông nội con bé qua đời, một mình nó phải quản lý khách sạn Long Môn, cuộc sống cũng không dễ dàng gì.”
Đó là lí do kiêng kỵ, không muốn nhắc đến mẹ là vì mọi người ai cũng bảo mẹ cô ấy không tốt. Ngay cả mặt của mẹ mình cô cũng chưa từng thấy, đương nhiên là không có cách nào đoán ra được. Chắc hẳn cô yêu, nhớ, nói về, nhưng cũng như là sợ vô cùng. Dương Cảnh Thừa nghỉ thầm trong lòng. Không có người thân bên cạnh giúp đỡ, cô độc, nhưng ngược lại cô vẫn luôn rất nhiệt tình, hào phóng, giống như một ngọn lửa bừng cháy giữa sa mạc, thiêu đốt tất cả mọi thứ.
Dương Cảnh Thừa nhớ lại chuyện di vật của mẹ để lại. Ông lão này lại là người ở sa mạc mấy chục năm, có lẽ sẽ biết người phụ nữ tên Trần Dung kia.
Ông lão nói: “Bác không biết ai tên Trần Dung hết.” Sau đó, dường như nhớ tới chuyện gì: “Có! Có một người tên Trần Dung!”
Dương Cảnh Thừa vui mừng: “Bây giờ bác ấy đang ở đâu ạ?”
“Cô ấy mất tích rồi. Người chau muốn tìm chính là mẹ của Diêu Diêu.”
“Mẹ của Diêu Diêu tên là Trần Dung sao ạ?” Dương Cảnh Thừa nghi ngờ, anh đã từng điều tra, ở sa mạc chẳng có ai tên Trần Dung cả.
Ông lão dường như nghĩ đến điều gì đó: “Chắc chắn là mẹ của Diêu Diêu. Tên thật của mẹ Diêu Diêu là Trần Doanh Doanh, nhưng cô ấy còn có một tên khác gọi là A Dong. Cái tên này rất ít người biết. Nếu như nói về người mang tên Trần Dung, thì phần lớn có thể chính là mẹ của Diêu Diêu, Trần Doanh Doanh.”
Mà mẹ của Diêu Diêu đã mất tích hơn hai mươi năm.
Dương Cảnh Thừa chìm trong suy nghĩ, chẳng lẽ mẹ anh và mẹ Diêu Diêu có gì liên quan với nhau hay sao?
Bác Hoa đã say nên không nói gì thêm nữa. Dương Cảnh Thừa không quan tâm đến Tề An Thành nằm gục xuống bàn, đưa ông lão vào phòng sau đó cầm quần áo đi tắm.
Bây giờ đã là hai giờ sáng, Lộ Diêu Diêu cũng chìm sâu trong giấc mộng. Sau khi dành một khoảng thời gian để suy nghĩ về chuyện liên quan đến mình và Diêu Diêu, sau khi tắm xong về tới phòng, anh đi nhẹ nhàng, đến bên cạnh giường vén một góc chăn lên mới phát hiện Lộ Diêu Diêu mặc đồ ngủ. Bộ đồ ngủ hở cả nửa lưng sau kéo dài đến mông, loáng thóng có thể nhìn thấy một cái rảnh thật sâu. Vừa đúng lúc cô chuyển mình, mặt trước của bộ đồ này lại hở đến tận rốn. Mà lại còn là vải trong suốt. Trông cô lúc này gần như là khỏa thân mặc dù là trên người vẫn có vải che, so với cởi hẳn ra thì giờ nhìn cô còn quyến rũ hơn rất nhiều. Môi anh khẽ cong lên,tiếc là anh trễ như vậy mới chịu về phòng, không hiểu ý của cô sớm hơn… Anh đưa tay ôm cô vào lòng, tắt đèn, nhắm mắt ngủ.
*
Hôm sau, khi Lộ Diêu Diêu tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong lòng của Dương Cảnh Thừa, còn anh thì lại đang nhìn cô. Tối hôm qua cô đợi anh lâu quá nên đã ngủ thiếp đi, kế hoạch cô chuẩn bị cũng vì thế mà tan tành, trong lòng cô không khỏi bất mãn. Cô hừ một tiếng: “Anh nhìn gì?”
“Em mặc như này không phải là muốn cho anh nhìn hả?” Dương Cảnh Thừa khẽ cười.
Lộ Diêu Diêu vẫn bất mãn nhìn anh, có điều, chỉ một lúc sau đã hỏi tiếp: “Vậy anh thấy đẹp không?”
Dương Cảnh Thừa lại nói: “Anh chỉ muốn biết là ăn có ngon hay không thôi.” Dứt lời, anh đẩy cô ra khỏi người mình, rồi vùi đầu tước ngực cô.
Bấy giờ, Tề An Thành và bác Hoa cũng đã tỉnh, hai người đang nằm nói chuyện phiếm.
“Con và Diêu Diêu đều đến đây tìm hình, các con đang tìm cùng một tấm à?” Ông lão hỏi.
Tề An Thành cười trả lời: “Con không có tìm hình.”
“Tấm hình kia có liên quan gì đến con?” Ông lão vẫn chắc chắn.
“Bác Hoa, tấm hình nào liên quan đến con chứ?”
“Con không cần gạt bác. Bác dường như nhớ ra được một số thứ.”
“Bác nhớ ra rồi ạ?” Tề An Thành vội hỏi: “Bác nhớ đến chuyện gì?”
Ông lão lại lắc đầu: “Chắc do bác già rồi, gì cũng không nhớ rõ, nhưng bác vẫn luôn cảm thấy là có chuyện gì đó.”
“Có chuyện gì chứ? Nhất định là bác không có chuyện gì đâu.” Tề An Thành dường như nghĩ đến chuyện gì đó cất lời.
“Tốt nhất là không có. Từ nhỏ đến lớn con và Diêu Diêu luôn đối nghịch nhau, con bé muốn tìm thứ gì là con luôn giấu không cho con bé tìm được, chẳng lẽ đến giờ con cũng sẽ như vậy? Bác thấy Diêu Diêu rất để ý đến chuyện này, hay là con đừng có như thế với con bé nữa.”
“Con làm gì đối nghịch với cô ấy đâu ạ? Lần này là cô ấy chủ động muốn như thế với con mà.”
Ông lão nhìn anh ta, rồi thở dài: “Lần này con không để cho bác sửa máy vi tính, nhìn thì cũng có thể hiểu.”
Tề An Thành rảnh rang trả lời: “Vậy thì con bảo bác không cần sửa thì bác cũng không sửa sao ạ?”
“Đương nhiên là không được. Bác đã đồng ý với
Diêu Diêu rồi.”
“Vậy kết quả sao rồi ạ?”
*
Buổi sáng, Lộ Diêu Diêu vẫn ở đó không đi, trông coi thợ sửa máy tính. Tề An Thành ngồi trong phòng khách, sắc mặt khá nghiêm túc. Dương Cảnh Thừa thì đang nói chuyện với các đội viên qua điện thoại, nói chuyện xong xuôi thì đi vào phòng, ngồi cạnh Lộ Diêu Diêu cùng nhau chờ máy sửa xong.
“Nhanh thôi.” Thợ sửa máy tính nói.
Lộ Diêu Diêu vui vẻ quay sang nhìn Dương Cảnh Thừa. còn Tề An Thành sau khi nghe được những lời kia của thợ sửa máy thì sắc mặt không khỏi trầm xuống.
“Tốt lắm!”
Một lát sau, người thợ reo lên.
Tâm trạng của Tề