Triệu Tín nói xong thì cao chạy xa bay.
Sắc mặt Dương Cảnh Thừa trầm xuống. Dãy số trong tay của Triệu Tín kia là dãy số mà anh không thể nào quen thuộc hơn nữa, nếu không phải là của Diêu diêu, thì còn của ai nữa? Bởi vì chuyện tấm hình, nên hôm qua cô mới nói với anh là cả hai tạm cách nhau ra, hôm nay xe cô gặp chuyện, cô gọi điện thẳng đến cho đội cứu viện, mà không phải anh. Cô nói được là làm được. Trước kia lúc nào cũng muốn ở cạnh nhau, mà bây giờ sao lại hời hợt đến thế. Chuyện xảy ra bất ngờ, khiến anh không kịp phản ứng.
Lúc nói địa chỉ trong điện thoại ra mới phát hiện người gọi là Lộ Diêu Diêu.
“Chị dâu?” Anh ta mở cửa xuống xe, đi đến trước mặt Lộ Diêu Diêu đang đứng ven đường, ngạc nhiên gọi. Sao cô lại gọi vào số điện thoại của đội cứu viện? Không phải cô có số điện thoại của đội trưởng Dương sao?
Lộ Diêu Diêu trầm mặc mất vài giây vì câu Triệu Tín dùng để gọi cô. Ngay sau đó, cô nhìn Triệu Tín cười: “Xe hư rồi, phiền anh quá.”
Triệu Tín hấp tấp trả lời: “Chị dâu khách sáo quá!” Anh ta vòng quanh xe một vòng: “Bị hư chỗ nào ạ?”
“Không nổ máy được.” Lộ Diêu Diêu nói: “Chỉ có thể kéo đi sửa thôi.”
Triệu Tín gật đầu: “Để em đi lấy đồ kéo. Dạo này tiệm của bác Vương đóng cửa, chỉ có thể kéo đến đội cứu viện bọn em, Lục Bạch sẽ sửa xe. Chị dâu cứ ngồi lên xe em đi.”
Xe Triệu Tín lái là xe kéo. Anh ta cầm dây móc lấy gầm xe lại với nhau. Lộ Diêu Diêu thấy anh ta xử lý xong, mới lên xe.
“Xe này trông có vẻ như không phải của chị dâu.” Sau khi Triệu Tín lên xe thì hỏi Lộ Diêu Diêu.
“Là xe của Trương Tục.”
Triệu Tín gật đầu tỏ ý đã hiểu. Cho xe chạy, kéo xe về lại đội cứu viện.
Lúc sắp đến nơi, Lộ Diêu Diêu bảo Triệu Tín ngừng xe. Anh ta nghe lời dừng xe lại, nghiêng đầu hỏi: “Chị dâu muốn xuống đây à?”
“Đúng vậy.”
Triệu Tín cảm thấy kỳ lạ: “Không tiện đến đội sao?”
“Không được. Ở khách sạn còn có chuyện phải xử lý. Sửa xe xong thì gọi cho tôi.” Lộ Diêu Diêu vừa nói, vửa mở cửa xuống xe.
Triệu Tín thò đầu ra khỏi cửa sổ: “Chị dâu, ở đây làm gì có xe nào đâu!”
Vừa đúng lúc có một chiếc xe máy chạy ngang qua, Lộ Diêu Diêu ngoắc tay, chiếc xe ấy dừng lại. Cô nói với người lái xe đôi câu thì lên xe, ngồi sau xe máy.
Lúc này, Triệu Tín mới nhận ra người kia là ông chủ quầy thịt nướng. Vừa chớp mắt, chiếc xe máy đã đi xa. Triệu Tín nhìn theo hướng xe máy chạy, trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ. Bà chủ Lộ với đội trưởng Dương cãi nhau? Một lúc sau, anh ta mới thu hồi ánh mắt, lái xe về đội cứu viện.
*
Tề Tư Tần xuất viện. Lộ Diêu Diêu đến bệnh viện lần cuối. Thằng bé nói với cô rằng nó muốn rời khỏi sa mạc cùng với dì nhỏ của mình. Lộ Diêu Diêu đã nghĩ đến chuyện này từ trước, bèn hỏi Tề Tư Tần bao giờ thì đi.
“Là hôm nay. Sau khi con ra viện thì bọn con sẽ đi.” Tề Tư Tần trả lời.
Đúng lúc này, Tần Trinh Trinh đã làm xong thủ tục xuất viện. Cô ấy nói rằng hành lý cũng đã dọn dẹp xong xuôi, cũng đã gọi điện nhờ xe chở đến nhà ga xe lửa, chờ xe đến là đi ngay.
Lộ Diêu Diêu nói với Tề Tư Tần: “Lên đường bình an.”
“Dì ơi, liệu con cáo kia có thể bị người ta bắt không ạ?” Tề Tư Tần chợt nhớ đến con cáo sa mạc, bèn hỏi Lộ Diêu Diêu.
Lộ Diêu Diêu trả lời: “Dì nghĩ chắc là không đâu.”
“Vậy thì tốt quá.” Tề Tư Tần nói tiếp: “Con đó thật đáng yêu.”
Tần Trinh Trinh nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng xe sắp đến bệnh viện, nên đã chào tạm biệt Lộ Diêu Diêu. Cô và Tần Trinh Trinh, còn có Tề Tư Tần không có tình cảm gì đặc biệt hết, nhờ có duyên quen biết nên mới có cơ hội tiếp xúc với nhau, giờ phút này cô không có tí cảm giác gì. Hơn nữa, cô phải trở về khách sạn, vì thế sẵn tiện đưa hai người họ ra cửa bệnh viện luôn.
Một chiếc xe hơi màu nâu nhỏ đang đậu ven đường. Tần Trinh Trinh nắm tay Tề Tư Tần đi sang đó. Khi Tề Tư Tần vừa định lên xe thì có một giọng nói vang lên: “Đứng lại!”
Giọng nói này, Lộ Diêu Diêu nghe rất quen tai. Quay đầu nhìn lại thì thấy Tề An Thành đi về phía Tề Tư Tần đang đứng. Tề Tư Tần dừng lại, xoay người kinh ngạc nhìn Tề An Thành.
“Nếu con là con trai chú, không đi theo chú thì đi theo ai?” Tề An Thành đi đến trước mặt Tề Tư Tần, giọng nặng trĩu.
Tề Tư Tần cắn môi dưới, do dự nhìn Tần Trinh Trinh: “Con tự quyết định đi, muốn ở lại hay đi, chuyện này là tùy vào con.” Tần Trinh Trinh nhìn Tề Tư Tần nói.
“Chuyện này không thể tùy ý quyết định. Một đứa trẻ năm tuổi thì biết gì mà quyết định? Con còn không mau theo chú về nhà?” Tề An Thành nhìn chằm chằm vào thằng bé.
“Này, có đi hay không đây? Mọi người