Tôn Giai Ân cứ nằm trên giường liên tục rơi nước mắt đau lòng, cô cứ nghĩ Hà Uy Kiệt sẽ dỗ dành cô, dùng lời lẽ ngọt ngào để xoa dịu tâm trí bất an của cô, nhưng không ngờ hắn lại dùng cách cực đoan này để giữ cô lại, dùng cách cô ghét nhất để tra tấn tinh thần cô, hoàn toàn đẩy cô vào vực thẳm…
Hà Uy Kiệt tắm rửa sạch sẽ xong liền bước ra ngoài nhìn về phía Tôn Giai Ân, hắn tiến lại phía giường cởi tháo còng tay đang trói chặt lấy tay cô…
“Tôi không muốn làm đau em, nên lần sau đừng nói chuyện như vậy…!”
Tôn Giai Ân được thả tự do liền cau mày hạ hai cánh tay mỏi nhừ xuống, cô dùng hết sức bình sinh mà chống đỡ thân thể ngồi dậy nhìn cổ tay lằn lên đỏ ửng.
Dù hôm nay có chết đi chăng nữa, cô nhất định phải tẩy rửa hết những dấu vết ô uế đang bao phủ khắp thân thể mình, kể cả mùi máu tanh nồng của hắn ám vào người cô…
“Tôi chưa bao giờ tổn thương anh…vì bất cứ điều gì cả…đây là tình yêu của tôi…nhưng anh…lại…tổn thương tôi chỉ vì tình yêu của anh…”
Tôn Giai Ân không biết cô đã khóc bao nhiêu lần trong một ngày, cô không biết ngày hôm đó của mình đã vượt qua như thế nào.
Đến nỗi khi đứng trước gương vào sáng hôm sau thì đôi mắt đã sưng húp, trên cơ thể thì đầy dấu vết ái muội của đàn ông.
Ngay cả cửa phòng cũng bị khóa lại, điện thoại cũng bị lấy đi mất…
Cho đến giữa trưa Hà Uy Kiệt trở về, hắn mở cửa phòng ra liền thấy Tôn Giai Ân ngồi thẫn thờ trên giường, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc xong…
“Anh có mua rất nhiều món em thích, em mau ăn đi, dù sao từ tối hôm qua đến tận bây giờ chưa ăn gì rồi…”
Hà Uy Kiệt thấy Tôn Giai Ân không có phản ứng liền mở hộp cơm ra ngồi xuống trước mặt cô, hắn kiên nhẫn xúc từng thìa cơm nhỏ đưa lên miệng cô, nhưng lại bị một lực mạnh hất ra làm cơm đổ hết xuống đất…
“Anh định như vậy đến bao giờ đây…? Anh muốn tôi phải đau khổ thì anh mới vừa lòng à…tôi nói thật đấy…hiện giờ tôi đau lắm…tôi sắp phát điên rồi…”
Hà Uy Kiệt vội vàng nắm chặt lấy tay Tôn Giai Ân khi cô liên tục cào mạnh lên tay mình, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy nước của cô…
“Bình tĩnh đi Giai Ân…anh không muốn làm em đau đâu, anh chỉ là sợ em bỏ anh thôi…anh sẽ chết mất…Giai Ân à…anh cầu xin em đấy…đừng bỏ anh mà…đừng tránh anh nữa được không…em muốn anh làm gì cũng được…cầu xin em đừng bỏ anh, anh…anh yêu em lắm…anh yêu em lắm Giai Ân à…anh xin em đấy…!”
Hà Uy Kiệt quỳ xuống trước mặt Tôn Giai Ân liên tuuc cầu xin khiến cô dần dần bình tĩnh lại…
“Nhưng cha anh…anh không hiểu ánh mắt người ấy nhìn tôi đâu…tôi thật sự rất sợ…người ấy…như đang cảnh cáo tôi vậy…”
Hà Uy Kiệt ôm Tôn