Nhuận Phát vội vàng lái xe theo sát Hà Uy Kiệt ngay khi biết hắn có ý định đến tận nơi thị trưởng thành phố Ân Kiếm ở.
Cậu biết hiện giờ chỉ có trời mới có thể ngăn chặn sự tức giận bốc phát của tên điên này…
Hà Uy Kiệt nhớ lại cái khoảnh khắc mà hắn nhìn thấy biển số xe quen thuộc của những tên đưa hoa cho Tôn Giai Ân, trong đầu hắn ngay lập tức đã muốn giết cái tên Ân Kiếm kia…! Tên khốn tiểu nhân đấy ấy vậy lại kéo Tôn Giai Ân xuống vũng bùn cùng hắn, tên chó chết đó lại hại chết đứa con mà hắn ngày đêm mong ngóng, ngay cả tên của đứa bé hắn cũng nghĩ ra rồi…
Hà Uy Kiệt không nói một lời nào với Nhuận Phát, tự mình lái xe rời đi trước.
Vốn tưởng hắn đến bệnh viện thăm Tôn Giai Ân nên Nhuận Phát cũng mặc kệ, nào ngờ sau khi cậu tiến đến xem camera liền phát hiện nơi Hà Uy Kiệt đi không phải là bệnh viện…!
Nhuận Phát vừa lái xe vừa gọi điện liên hồi cho Hà Uy Kiệt, tuy cậu biết nếu đặt mình trong tình cảnh của hắn thì cậu cũng không thể bình tĩnh nổi, nhưng Hà Uy Kiệt mà cậu biết không phải là người hành động bộc phát như vậy.
Cậu muốn hắn phải tự mình nhận ra việc đến đó gây sự với Ân Kiếm không phải cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, ngược lại việc này có thể khiến Hà Uy Kiệt ngồi tù một lần nữa…!
Hà Uy Kiệt dừng xe trước cổng dinh thự, hắn còn định xử lí mấy người đang tiến về phía mình liền bị Nhuận Phát kịp thời ngăn cản lại…
“Ngài bình tĩnh đi…việc này không thể hành động tùy tiện được…ngài phải nghĩ đến Giai Ân chứ…!”
Hà Uy Kiệt trừng mắt nhìn Nhuận Phát, hắn chỉ cần dùng chút sức cũng đẩy được cậu ngã sõng soài xuống đất…
“Cút…!”
Hà Uy Kiệt nắm chặt tay định cho mấy tên cản đường một trận, nhưng không ngờ cánh cổng lớn nhanh chóng mở ra, Ân Kiếm và một số chính trị gia khác cùng vệ sĩ tiến đến chỗ Hà Uy Kiệt…
“Ồ…cậu được minh oan rồi à…? Lâu lắm rồi không gặp cậu đấy đội trưởng Hà…à quên, bây giờ phải là giám đốc Hà rồi chứ, sau khi cậu thành công tống Lưu Trí Cương vào tù…!”
Hà Uy Kiệt không kiềm được định tiến lên nhưng bị Nhuận Phát ôm lại một lần nữa, cậu nhanh chóng dùng lời lẽ sắc bén đánh mạnh vào tiềm thức của hắn…
“Ngài muốn giết Tôn Giai Ân à…? Hay ngài muốn một người yêu ngài như thế chết tâm hoàn toàn khi nhìn thấy hình ảnh người mình yêu ngồi tù vì tội giết người…? Rồi con ngài…con ngài sau này sẽ cảm thấy thế nào khi cha của nó là tên bạo lực bị cả xã hội lên án hả…?”
Hà Uy Kiệt dần bình tĩnh lại, hắn nhanh chóng dừng động tác hùng hổ lúc đầu liền nhìn thẳng về phía Ân Kiếm…
“Không khí ở thành phố này trong lành lắm đấy, ngài thị trưởng hãy tận hưởng hết mức có thể nhé…! Tôi xin phép đi trước…!”
Hà Uy Kiệt nói đểu Ân Kiếm một câu cũng không thèm cúi