Tô Quân xoa đầu Tôn Giai Ân, cậu dùng ánh mắt thù hận nhìn về phía Hà Uy Kiệt, khinh bỉ lên tiếng…
“Tôi yêu thương trân trọng Ân Ân nhiều như thế còn không được cậu ấy yêu như vậy, nhưng anh thì hay rồi…một tên ất ơ từ đâu xuất hiện, khiến cô ấy khóc đau lòng như thế…!”
“Chẳng lẽ anh vẫn còn muốn đứng đây sỉ nhục cô ấy thêm mấy câu nữa à, muốn cô ấy chết mới chịu được à…?”
Hà Uy Kiệt ánh mắt vẫn không rời khỏi Tôn Giai Ân, hắn chỉ muốn ôm cô một cái trước khi đi thôi mà, tại sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy cơ chứ.
Đây là lần cuối hắn được phép gặp cô rồi, sau này về thủ đô…hắn sẽ không bao giờ có cơ hội gặp cô được nữa…
“Giai Ân à…anh xin lỗi…anh phải đi rồi…nếu có cơ hội…anh sẽ đến thăm em…”
Tôn Giai Ân ôm chặt Tô Quân, không muốn đối diện với Hà Uy Kiệt thêm nữa…
“Đừng…đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, đừng khiến tôi ghê tởm anh…!”
Tôn Giai Ân cầm tay Tô Quân đi về hướng nhà mình, ngày hôm nay khiến cô tỉnh mộng, ngày hôm nay khiến cô nhận ra rằng tất cả chỉ là giả dối, khiến cô triệt để chết tâm với người đàn ông mà cô từng yêu sâu đậm lâu như thế…
“Người đó là chồng trước của tớ…à nói vậy cũng không đúng, tuy tớ kết hôn cùng anh ta nhưng giấy tờ chỉ là giả mà thôi…sau này bọn tớ chia tay, anh ấy thăng tiến trong sự nghiệp…vậy mà còn quay lại đây tìm tớ cơ đấy…”
Tô Quân cư nhiên biết người đàn ông kia là ai, không những thế còn biết hắn là con trai độc nhất của người đứng đầu đất nước.
Người đàn ông cao quý nhận được sự tin yêu của người dân, người đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp khi phá được vô số vụ án khó khăn…
“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào rồi…?”
Tôn Giai Ân dùng ánh mắt đỏ ửng nhìn Tô Quân, cậu vẫn giữ nụ cười gượng gạo như để cậu không phải lo lắng…
“Tớ ổn mà…khi cậu thất vọng nhiều quá cậu sẽ quen thôi…ngày trước anh ấy nói yêu tớ, sẽ trân trọng tớ…nhưng sau đó anh ấy về nhà trong bộ dạng mệt mỏi, cuối cùng ít về nhà hẳn…cuối cùng là chia tay…”
“Bây giờ tớ nhận ra một điều…nếu cậu thật sự yêu ai đó, cậu sẽ không bao giờ bày ra vẻ khó chịu với người cậu yêu…nhưng lúc đó tớ đang mang thai…tớ nghĩ chỉ là do