Hà Uy Kiệt đi theo Tôn Giai Ân vào trong nhà, bộ dạng luống cuống muốn giải thích của hắn vô tình lọt vào tầm mắt của Tôn Giai Ân khiến cô có chút buồn cười.
Mỗi lần hắn khó xử trước những chuyện liên quan đến cô thì hắn đều bộc lộ hết ra bên ngoài…
“Anh thề là anh không biết chuyện gì đang xảy ra cả, anh cũng chưa bao giờ phát sinh loại chuyện đó với những người phụ nữ khác ngoài em, nên em đừng tin lời cô ta nói…”
Tôn Giai Ân nhìn Hà Uy Kiệt một lúc, cô lại cảm thấy bộ dạng luống cuống của Hà Uy Kiệt có chút đáng thương hơn đáng trách, trong lòng cô vẫn có chút tò mò không hiểu tại sao Hà Uy Kiệt lại dễ dàng bị người ta gài bẫy như vậy…
“Mấy bức ảnh đó không phải ảnh ghép, chắc chắn khi đó anh đã ngủ ở khách sạn, vậy mà anh không biết cô ta cố tình lẻn vào bên trong à?”
Hà Uy Kiệt lắc đầu, hắn cứ nghĩ đêm đó uống say là Nhuận Phát đưa hắn đến khách sạn, bây giờ không phải Nhuận Phát thì chắc chắn là Ánh Dinh đã nhân lúc hắn say mà đưa hắn đến nơi này, sau đó thực hiện kế hoạch của cô ta…
“Hôm đó anh uống say nên cứ tưởng Nhuận Phát đưa anh đến khách sạn để nghỉ ngơi, anh không nghĩ người đó lại là cô ta, nhưng anh chắc chắn một điều hôm đó anh rất say, anh không hề tỉnh táo nên không đủ khả năng để làm bất cứ chuyện gì được cả…”
Tôn Giai Ân chưa bao giờ thấy Hà Uy Kiệt say xỉn như thế bao giờ, lúc trước cô thường thấy Hà Uy Kiệt sẽ uống thuốc chống say trước khi uống rượu để giữ cho tinh thần của mình luôn trong trạng thái tỉnh táo nhất có thể, ấy vậy ngày hôm đó không hiểu có chuyện gì xảy ra mà hắn lại có thể uống say như vậy…
“Hôm đó có chuyện gì xảy ra à?”
Hà Uy Kiệt đang chìm vào mạch câu chuyện của Tôn Giai Ân nên hắn theo quán tính mà đáp lại câu hỏi của cô…
“Ừ, hôm đó anh nhớ em nên chắc anh đã nhìn nhầm cô ta thành em, nhưng anh thề chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu…”
Tôn Giai Ân có chút giật mình liền quay người đi chỗ khác, cô vẫn chưa có đủ can đảm để đối mặt với chuyện tình cảm của cả hai và sẵn sàng tha thứ cho đối phương vì đã lừa dối cô lâu như thế…
“Muộn rồi, anh nghỉ ngơi đi…”
Hà Uy Kiệt không muốn rời đi nhưng cũng đành gật đầu, hắn không muốn Tôn Giai Ân cảm thấy hắn phiền phức mà tránh xa hắn như lúc trước.
Đây là lần đầu tiên mà bọn họ có thể nói chuyện với nhau lâu như thế kể từ lúc sống chung…
“Vậy em cũng nghỉ ngơi sớm đi, chuyện này