Đêm khuya.
Trong con hẻm nhỏ.
Nguyệt Dao đi về dãy trọ.
Nó nằm khá sâu trong con hẻm.
Dãy trọ này, cách khá xa Viện Âm nhạc, nơi cô đang theo học.
Và càng xa quán cafe Nhớ, nơi cô làm thêm.
Nhưng giá cả tương đối rẻ.
Nó hợp với túi tiền một sinh viên tỉnh lẻ như cô.
Ban ngày, cô chủ yếu ở trường.
Buổi sáng học ở lớp.
Trưa bám luôn tại thư viện.
Buổi chiều lại đến phòng luyện đàn cùng giảng viên.
Tối đến, cô làm thêm ở quán.
Kiếm thêm ít thu nhập có đồng ra, đồng vào.
Một sinh viên nhạc viện như cô, cần có thêm khoản tiền để mua đàn luyện nhạc.
Hàng trăm thứ khoảng phát sinh.
Cô không thể mãi hỏi xin ba, xin mẹ.
Ba cô là lính đã về hưu.
Mẹ là cô giáo Mầm non trường làng.
Chút lương hưu của ba.
Mấy đồng lương nhà giáo ít ỏi của mẹ...Không thể chỉ lo mỗi mình cô.
Quen sống giản đơn.
Cô tự lập từ nhỏ lại khá hiểu chuyện.
Khi đỗ vào Viện Âm nhạc.
Cô cố gắng thu xếp cuộc sống mới của mình một cách chu đáo nhất có thể.
Việc làm thêm về đêm ở một Câu lạc bộ yêu nhạc.
Hay một quán cafe là lựa chọn tốt cho một sinh viên ngành nhạc như cô.
Sáng tinh mơ, mở đầu một ngày mới.
Từ nhà trọ, cô phi chiếc xe đạp cũ đến trường.
Khi trở về, trời đã về khuya.
Trong con hẻm nhỏ chỉ đủ rộng để chứa cô với chiếc xe đạp.
Ánh sáng tù mù.
Vệt đèn ngủ len qua khe cửa le lói.
Vì lúc cô về, nhà hai bên con hẻm đã chìm vào giấc ngủ.
Họ chủ yếu là người dân lao động nghèo và một số sinh viên tỉnh lẻ giống như cô.
Đêm nay cũng như bao đêm khác.
Cô tan ca lúc mười một giờ.
Lẩn quẩn trò chuyện với anh em cùng làm ở quán.
Về đến con hẻm đã quá mười hai giờ.
Thân con gái về khuya cô cũng sợ.
Nhưng nỗi sợ không thắng được sức mạnh của đồng tiền.
Cô đành dặn lòng phải cố gắng.
Chiếc xe đạp đi giữa ban ngày, cô thấy không có gì bất thường.
Chỉ khi đêm đến.
Đặc biệt là vào những lúc yên ắng như thế này.
Cô lại thấy nó bất ổn.
Tiếng kẽo kẹt của nó dù nhỏ vẫn vang ra rất rõ.
Tiếng vang ấy làm cô sợ.
Sợ nó vô tình đánh thức giấc ngủ của kẻ săn mồi nào đó sống về đêm.
Như lúc này đây.
Có tiếng chạy của ai đó.
Vọng vào tai cô rất rõ ràng.
Thịch...thịch...
Là tiếng của bàn chân chạy vội.
Nó đến từ phía sau.
Cô còn chưa kịp dừng xe.
Một bóng người đã đạp luôn lên xe cô.
Hắn rất cao to nhưng thân thủ nhẹ nhàng.
Cô nhận ra điều đó vì sư phụ cô là một người giỏi võ.
Cú đạp bất ngờ của hắn khiến cô mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Chiếc xe đạp theo đó đè lên cô.
Những tưởng mình sẽ rất đau sau cú ngã vừa rồi.
Nhưng không...
Cô không thấy đau.
Ngược lại còn cảm nhận thêm chút ấm.
Theo đó là một giọng nói trầm ổn, ấm áp như bếp lửa giữa mùa đông: "Cô không sao chứ?"
Nguyệt Dao lắt đầu.
Ngước mặt nhìn thẳng vào mặt ân nhân vừa ra tay trợ giúp.
Cô không thấy gì cả.
Bởi, ân nhân của cô đang tư trang