Khoa Âm nhạc truyền thống.
"Chào các em, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Erick Nguyễn, các em có thể gọi tôi là Erick hay Nguyễn đều được.
Từ hôm nay, tôi sẽ phụ trách giảng dạy bộ môn đàn tranh cho các em! Có gì thắc mắc các em cứ mạnh dạn ý kiến!"
Lời thầy giáo mới nhậm chức của khoa cô vang vang trong lớp.
Nguyệt Dao chẳng nghe được tiếng nào lọt tai, bởi tâm trí của cô còn đặt trong cuộc gọi mới nhận được ở cổng trường: "Nguyệt Dao đó à, bà nội đây! Chiều đến bà ăn bữa cơm nhé!".
Nói thế sợ cô viện lí do từ chối, bà nội chồng...nhầm bà nội cô mới quen còn nhắc thêm: "Bà chờ cơm!"
Đó! Kiểu mời như thế này phải gọi là lệnh triệu tập mới đúng! Bạn có thể từ chối không? Không! Vì đơn giản bạn không thể làm buồn lòng một bà cụ tuổi đã xế chiều.
Như thế này thì có khổ thân cô không?
Mà khoan! Hình như cô hơi lo quá thì phải! Nhà đó cô đâu thấy có ai ngoài hai bác Phạm với bà nội!
Tuy có lần, cô nghe ba nhắc đến: hai vợ chồng thủ trưởng Phạm chỉ có duy nhất một cậu con trai lớn hơn cô mười tuổi!
Tuổi anh ta lớn như vậy, chắc đã cưới vợ sinh con, rồi đưa nhau ra ngoài sống tám đời rồi! Chứ thời nay làm gì có chuyện con dâu muốn sống chung với mẹ chồng!
Anh ta đúng là ông chồng thương vợ con phếch!
Nỡ bỏ cha mẹ và bà nội già quạnh hiu ở căn nhà rộng lớn như vậy.
Thế nên họ mới thèm chút hơi ấm con cháu mà đặc biệt mời cô ăn cơm!
Thôi, người ta đã có lòng, con cháu nhà họ lạnh lùng để cô thay họ sưởi ấm cho ba người đang ruồng bỏ kia một chút!
"Nguyệt Dao!"
"..."
"Nguyệt Dao!" Tiếng gọi hơi to cộng thêm cây thước gõ gõ xuống bàn làm Nguyệt Dao giật mình.
Cô ngơ ngác trưng cho người đang đứng trước mặt mình một đôi mắt nai con.
"Dạ?" Dù có ngố, cô cũng nhận ra đó là thầy giáo mới về trường giảng dạy ở Khoa cô.
Cô lập tức đứng lên, nhìn vào mắt thầy đợi lệnh.
"Trả lời?" Vị thầy giáo nhắc.
"Trả lời gì ạ?" Cô thật sự không biết phải trả lời thứ gì? Trong những tình huống này cần phải biết rõ đối phương yêu cầu gì để còn đáp ứng.Trả lời lung tung là làm trò cười cho thiên hạ.
Mà thiên hạ giờ đây là lũ bạn trong lớp của cô, chúng nó đang nhìn chăm chăm vào cô bụm miệng cười khục khục.
Cô hơi tức và có chút xấu hổ nên cô hung hăng ném cho vị thầy giáo kia một ánh mắt sắc như dao: "Thầy hỏi cái gì thì em mới biết trả lời cái đó chứ?"
Thấy giáo trẻ đẹp trai có vẻ chịu đựng tốt nên khoan dung hỏi lại cô: "Tôi hỏi em đang nghĩ cái gì mà ngớ ra đó?"
"Dạ?" Nghĩ cái gì đó hả? À, em đang nghĩ đến bữa cơm chiều.
Nghĩ đến lũ cháu bất hiếu của nhà họ Phạm kia, chính tụi nó đã hành em khổ, bắt em phải đi ăn bữa cơm gia đình để làm vui lòng bà nội tụi nó! Vậy á thầy!
Những lời đó sao nói ra được.
Thôi im lặng là vàng.
Tỏ ra ngoan ngoãn biết nhận lỗi là khôn: "Dạ, em xin lỗi thầy!"
"Trong giờ học nhớ tập trung nghe chưa? Em không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ cho ba mẹ." Thầy giáo trẻ nhiệt tình giảng dạy.
Cô nhìn thầy mà toàn tưởng đang đứng trước mắt ba mẹ cô!
Mang mớ giáo huấn đạo đức lơ đễnh ra tới cổng đã năm giờ