Khi đã chạy xong mười vòng.
Anh mở cửa bước vào nhà trước đôi mắt kinh ngạc của ba.
Ông đang uống trà xem báo ở phòng khách.
Ba anh vẫn luôn giữ thói quen dậy sớm như khi còn ở quân khu.
Giây phút trùng phùng bất ngờ khiến hai cha con đứng lặng.
Mãi một lúc sau ba anh mới reo lên.
"Chánh! Con về đó à?" Ông bỏ tờ báo lên bàn.
Đứng bật dậy.
Ánh mắt chăm chăm vào mặt đứa con trai.
Niềm vui không kể xiết.
"Ba!" Anh bước nhanh đến.
Hai cha con nhìn nhau một chút.
Vòng tay nhanh chóng mở ra.
Một cái ôm thấm đẫm tình phụ tử.
"Bà nội và mẹ con chắc mừng phát khóc!" Ông cười khà khà vỗ vào lưng anh.
Lời vừa nhắc đến.
Nhanh chóng hai người phụ nữ một già một trung niên đang dìu nhau đi ra phòng khách.
"Bà già này chỉ mừng mà khóc khi gặp thằng cháu đích..."
Lời còn chưa nói xong.
Bà nội anh đã im bặt bởi tiếng reo quá mức kích động của mẹ anh: "Chánh! Là con đó hả?"
Anh nhanh chóng lại gần bà nội và mẹ.
Niềm vui vỡ òa khiến cả hai người bật khóc.
Anh vòng tay ôm lấy bà và mẹ.
Họ nghẹn ngào làm anh cũng bùi ngùi xúc động.
Anh đè nén cảm xúc, đưa tay lau nước mắt cho bà nội, ánh mắt chan chứa yêu thương: "Nội à, khóc nhiều quá làm nhăn da hết rồi! Thằng cháu cưng của nội đau lòng lắm đấy!"
"Tổ cha mày! Chỉ biết nịnh bà già thôi! Cháu dâu của bà đâu?"
Đừngtưởng chút dỗ ngọt đó mà bà quên đi nhiệm vụ chính.
Phải hối thúc nó mau mau cưới vợ để bà còn nhìn thấy mặt đứa chắt nối dõi dòng họ Phạm.
Lúc đó, bà ra đi mới cam lòng!
Anh quay sang mẹ khẽ khàng lau khóe mắt còn ướt nhẹp của mẹ.
Hơn một năm không về, khóe mắt mẹ hình như đã nhiều nếp nhăn hơn.
Anh đau lòng: "Mẹ chịu khổ rồi!"
"Muốn mẹ sướng, con dẫn về cho mẹ đứa con dâu được không?"
"Mẹ à, con dâu chứ có phải con lợn giống đâu mà muốn là có hả mẹ?"
Mẹ đưa tay vuốt vào gương mặt sạm nắng của anh.
Bà đau lòng nên không ép anh nữa: "Con với bà nội nói chuyện đi.
Mẹ làm bữa sáng!"
Mẹ anh vội vã đi vào bếp.
Anh biết mẹ muốn tránh cho anh thấy bà đang khóc.
Nước mắt chảy ra dù vui hay buồn cũng làm lòng người xốn xang khó cưỡng.
Anh dìu bà đến ghế.
Bà nội anh hết mân mê gương mặt anh lại nghĩ đến đứa chắt trắng trẻo dễ thương giống cha, bà cảm thấy vui lòng mát dạ.
Muốn đứa chắt kia trở thành sự thật, bà phải kiên quyết mạnh tay hơn.
Bà điều chỉnh lại thái độ, nghiêm mặt nhìn thằng cháu: "Chánh à, cháu đã ba mươi tuổi rồi! Cháu không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho cái nhà này, cho bà già sắp gần đất xa trời này mà nhanh chóng tìm vợ có được không?" Nói xong bà lại đưa tay quẹt mắt.
"Nội à, có cháu trai tài giỏi lo gì nội không có được cô cháu dâu!" Anh