Viên sĩ quan đi rồi, Phạm Chánh cũng chẳng thèm để ý đến cái chân thương binh.
Anh dựa lưng vào thành giường, đôi mắt khóa chặt ở cửa ra vào.
"Đang đợi em hả?" Một cô gái tay xách làn trái cây đon đả cười nói.
Sau khi bỏ quà thăm trên chiếc tủ con, cô ta gọt một quả táo, kéo chiếc ghế ngồi ngay bên cạnh giường.
"Nhớ em thì nói đại đi, đừng ngại!" Cô ta chống một tay lên má, tay kia đưa miếng táo đến trước mặt anh, ánh mắt chờ mong nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách.
"Anh Phạm!" Cô ta huơ huơ miếng táo.
Chắc bàn tay cầm chờ lâu nên hơi mỏi.
"..." Phạm Chánh lườm người vừa réo tên anh.
"Thôi được! Để em đút anh!" Cô ta đứng bật lên, khom người đưa ngay miếng táo vào miệng Phạm Chánh.
Màn cưỡng ăn vừa rồi.
Phạm Chánh chưa kịp quay đầu né tránh đã lọt ngay vào mắt người vừa đến ở cửa.
Phạm Chánh sững người.
Ánh mắt dán chặt một bóng người.
Quên luôn cả việc đẩy bàn tay đang nhét miếng táo vào miệng anh.
Cảnh tượng đó cũng vừa lúc Trần Hùng bắt gặp.
Anh ta ái ngại đưa mắt nhìn trộm gương mặt đỏ lên của Nguyệt Dao.
Rồi nhìn vào hai người đang tình cảm mặn nồng bón cho nhau ăn kia.
"Nào! Ăn đi anh yêu! Táo ngon và ngọt lắm!" Cô gái kia cũng đã phát hiện người vừa đến là ai.
Cô ta cười khẩy một cái tiếp tục màn cho người đàn ông ăn của mình.
Khi miếng táo đã chạm môi Phạm Chánh.
Cô ta thấy một bàn tay mảnh khảnh có các ngón thon dài đoạt lấy miếng táo.
"Phiền chị quá! Chồng em, ảnh không thích ăn táo!" Cô gái vừa đến quăng ngay miếng táo chính xác vào chiếc bì bỏ vỏ trên bàn.
Phủi sạch ngón tay cái và trỏ vừa cầm miếng táo, mỉm cười ngọt ngào, xác nhận thông tin từ anh:"Phải không chồng!"
Sợ như vậy còn chưa đủ bằng chứng để đánh dấu quyền sở hữu, cô nhoài người, đặt hai tay lên hai vai anh, cúi đầu hôn luôn một cái lên đôi môi vừa chạm vào miếng táo.
"Chồng tôi chỉ thích ăn táo này!" Cô ngẩng mặt nhìn thẳng vào người con gái kia, thuận tay cầm luôn ngón trỏ của anh đặt lên môi mình.
Tính tranh chồng với con nhóc sinh viên đủ trò như cô? Không có cửa đâu bà chị! Hôm bữa vì nể mặt anh ở chốn đông người và sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.
Nên cô mới nhượng bộ.
Chứ giờ...Đừng mơ!
Đã làm tới chừng ấy rồi.
Vậy mà, cô ta còn chưa chịu biến.
Được! Để chị gia tăng thêm hương vị.
"Chồng ơi! Mắt em có bụi chướng á! Anh thổi cho em đi!" Cô khom người đưa mặt mình sát vào mặt anh.
Phạm Chánh thấy buồn cười.
Anh đưa hai tay áp luôn vào khuôn mặt vì tức giận mà đỏ lên của Nguyệt Dao.
Khẽ dùng chút lực ngửa mặt cô lên, áp đôi môi mình vào luôn môi cô.
Màn hôn hít của hai kẻ yêu nhau, nhớ nhau, day dưa không dứt.
Càng hôn càng đượm, càng hôn càng say.
Hôn đến khi nào thiếu ôxi để thở thì dừng lại.
Xung quanh không còn một ai!
Nguyệt Dao mãn nguyện.
Cô cười tươi như hoa, chống hai tay lên hông, nhìn anh hỏi:"Sao? Thấy em chặn đầu tình địch ngoạn mục không?"
Phạm Chánh chỉ cười.
Anh liếc nhìn điệu bộ của cô.
Anh không nói.
Ngoắc ngoắc bàn tay ý bảo cô xích lại gần anh.
Nguyệt Dao nhìn nhanh cái chân đau đang thẳng ra giường kia của anh.
Cô đau lòng ngồi luôn lên giường, choàng hai tay ôm cổ anh, vùi luôn khuôn mặt vào ngực anh.
Cô định nói mấy câu bày tỏ tình cảm xót thương.
Nhưng khi những lời kia vừa len ra cửa miệng đã biến thành câu:"Anh nói xem: thành thương binh rồi! Làm sao cõng em đi dạo đây?"
"Có thể đổi được mà!" Anh vòng tay ôm cô.
Đôi môi khẽ chạm vào mái tóc đen mềm.
"Đổi cách nào?" Giọng cô như lông mèo cào thẳng vào lòng anh.
"Anh làm thảm bay cho em nằm! Hai đứa mình cùng đi dạo...trên giường!"
Nghe những lời đó của anh.
Cô còn nghe cả tiếng anh cười khùng khục.
Phải mất ba giây, Nguyệt Dao mới hiểu được ý.
Ở trong lòng anh, cô cũng bật cười rung cả người.
"Có kiểu...!đi dạo đó nữa hả?"
Người nào đó còn mặt dày xác nhận:"Có chứ em yêu! Đi dạo kiểu đó...!còn vui gấp mấy lần!"
Cô ôm anh chặt thêm chút.
Vùi gương mặt nóng bừng vào sâu trong ngực anh.
Đã vậy rồi, nhân tiện, cô cũng hòa luôn với anh một chút cho đượm dư vị.
"Anh đi