Về đến phòng bệnh, Nguyệt Dao dìu anh lên giường.
Lúc đỡ chân phải thẳng ra cho anh, ở ống chiếc quần dài pijama có vệt máu đỏ ứa ra.
"Anh! Vết thương lại chảy máu rồi!" Cô hoảng hốt chạy ra cửa.
Nghĩ tới cảnh anh mất máu mà ngất, cô không thể bình tĩnh.
"Nguyệt Dao! Em đi đâu đó!"
"Em gọi bác sĩ! Anh cứ nằm yên đó nha!" Cô ngoái đầu dặn anh rồi vội chạy đi.
"Em quay lại cho anh!" Tiếng anh gọi giật ngược.
Kệ! Bộ anh tưởng anh là tượng thần hả?
Nguyệt Dao bỏ qua tiếng gọi của Phạm Chánh.
Cô chạy thẳng lên phòng trực.
"Bác sĩ mau cứu đội trưởng Phạm!"
Tích tắc hai bác sĩ và hai y tá có mặt ngay tại giường Phạm Chánh.
"Anh Giang! Em không sao?" Phạm Chánh cười khổ nhìn vị phó Viện quân y.
Anh ta là bác sĩ đã cứu anh khỏi cơn nguy kịch lúc khuya.
"Phạm Chánh! Cậu cũng thật là...Anh đã dặn cậu hạn chế cử động để tránh vết thương chảy máu!"
"Bộ cậu tưởng cậu có hai cái mạng hả? Làm con nhóc kia khóc quá chừng!"
"Em gái nhỏ cậu hả? Trông cũng xinh xắn đấy!"
Vị bác sĩ Giang gì đó vừa xem lại vết thương cho anh vừa nói đủ thứ chuyện.
"Không! Cổ là vợ chưa cưới của em!" Phạm Chánh lên tiếng đính chính luôn thông tin đoán mò kia của bác sĩ Giang.
"Vợ à?" Anh ta ngẩng mặt nhìn cô năm giây rồi lại cúi đầu xử lí tiếp vết thương cho Phạm Chánh.
Cô nghe anh ta khen một câu:"Cậu cũng thật tốt số!"
Sau một hồi xử lí băng lại cho Phạm Chánh.
Anh ta nhìn cô dặn:"Em gái! Quản lí cậu ta chặt vào! Cậu ta mà không nghe lời, em cứ...bỏ quách đi! Em theo tôi!"
Cũng câu nói này của vị bác sĩ Giang mà khi tiễn họ ra khỏi cửa, Nguyệt Dao quay lại nhìn Phạm Chánh:"Từ giờ em sẽ chỉ huy! Anh có phục không?"
Phạm Chánh nhìn cô gái chống hai tay lên hông, giương mắt hất cằm vào anh kia, anh thật sự...không dám nói không!
"Được!Từ giờ tất cả đều nghe theo em!"
"Em đừng giận nữa! Qua đây anh ôm!" Anh ngoắc ngoắc bàn tay ý bảo cô lên giường.
"Giờ này không còn giờ ôm! Em đi lấy cháo cho anh!" Nguyệt Dao khoát tay từ chối yêu cầu được ôm của ai kia.
Phạm Chánh đành ngậm ngùi nhìn theo bóng lưng khuất dần ở ngã rẽ.
Nhưng cũng từ bữa đó...
Những ngày ở Viện chăm sóc anh.
Mối quan hệ của hai người ai ai cũng biết.
Không kể già trẻ, trai gái, bệnh nhân hay thân nhân, hễ là người ra vào Viện, gặp ai anh cũng giới thiệu cô luôn với họ.
Như hôm nay, lúc cô đi quầy thuốc, anh nhất quyết đòi theo.
Để rồi chỉ sau đó thôi, Nguyệt Dao đã nghe người nào kia, bỏ qua cả lòng tự trọng, cả sự xấu hổ của bản thân, anh khoe với các cô, chú sĩ quan đã nghỉ hưu:"Dạ, cô gái xinh đẹp ấy là vợ chưa cưới của cháu! Dạ, cổ đã trao luôn nhẫn đính hôn cho cháu rồi!"
Vừa nói anh vừa giơ bàn tay có chiếc nhẫn nhỏ xíu đang đeo ở ngón út cho các cô, các chú ấy xem.
Nguyệt Dao đang đứng chờ lấy thuốc cho anh nghe mà nóng hết cả mặt.
Có một điều là: khi thấy chiếc nhẫn đính hôn lạ đời nằm trên tay anh, ai cũng thích thú muốn nhìn rõ tận mắt.
Vậy là, vị đội trưởng kia lại vui vẻ giơ cao ngón út cho người ta chiêm ngưỡng.
Nguyệt Dao thấy vậy, cô thật muốn chui ngay vào một kẻ hở nào đó để ẩn thân!
Cô không biết anh lấy đâu ra tự tin để đi khoe chiếc nhẫn bạc nhỏ xíu đó.
Anh yêu à! Các cô chú ấy chỉ tò mò vì sao một người bản lĩnh như đội trưởng Phạm lại đeo nhẫn đính hôn? Và chiếc nhẫn đính hôn kia đã nằm sai vị trí! Anh có biết không hả?
Vậy mà khi Nguyệt Dao nói:"Phạm đại ca, nhẫn này là chỉ để anh ngắm thôi! Có thể với anh, nó rất đặc biệt.
Nhưng trong mắt người khác, nó rất tầm thường!"
Nghe cô