Tuy là cô rất thích anh nhưng cô sẽ không nhớ anh ra mặt đâu.
Cùng lắm thì cô chỉ giả vờ gọi điện cho anh hỏi vài thứ lặt vặt cho thỏa lòng thôi.
Chứ thực ra ngay cả em gái cô cũng chẳng biết gì hết.
Nói sao nhỉ? Vào bốn năm trước, lần đầu tiên gặp Mạn Thư trong tình cảnh anh máu me bê bết ở vai.
Con đường sáng sớm ít người qua lại, ánh đèn còn chưa tắt, cơn gió lạnh thổi rét thấu xương.
Anh loạng choạng xé tay phải áo sơ mi ra để xem vết thương, vết thương đó dao động đến không sâu, nhưng lại ngay vai nên máu rỉ xuống cánh tay, chảy dài đến bàn tay rồi nhỏ từng giọt xuống lòng đường.
- Chết thật, đụng phải mạch rồi.
Ra tay cũng ác lắm!
Anh cắn răng chịu cơn đau nhói lên, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Lâm Bảo thò cánh tay phải vào trong túi quần, rút điện thoại ra rồi run rẩy bấm số, máu từ tay trái vẫn chảy ra làm áo anh ướt sũng, điện thoại trên tay cũng nhơ nhớp máu, sau những vệt hằn đỏ ấy chỉ vỏn vẹn: "Con đường phía Đông đồi cao su."
Người anh bỗng run lên vì cơn gió thổi qua.
Tháng tám mà, mưa đến thì kiểu gì không lạnh.
Rõ là tối qua mưa to như nước đổ, cộng thêm mùa này là mùa bão, đang nắng nóng, chỉ cần một cơn mưa, nhiệt độ có thể giảm hơn 10°C.
Còn anh, quân nhân mà, cũng phải đổ máu chút ít, hi sinh vì đại nghĩa chứ.
Tối qua anh đâu ngủ, cùng các đồng đội lùng sục đồi cao su này tìm ra phạm nhân vượt ngục.
Anh đánh nhau với hắn giữa rừng như thế, anh đánh hắn, hắn đánh anh, rồi hắn chạy, anh đuổi theo, để bị thương.
Tiếng xe cơ động phía trước lao đến trước mặt anh rồi dừng lại, một người đàn ông đoán chừng trạc tuổi anh bước nhanh xuống, đi lại chỗ anh:
- Đội trưởng, anh bị thương rồi!
Lâm Bảo gật đầu, mở cánh cửa, thả người vào trong ngồi.
Người gọi anh là đội trưởng cũng không nói gì, nhanh chóng lên xe rồi lái đi.
Lâm Bảo lục lọi hộp cứu thương trên xe, vừa sơ cứu vết thương vừa hỏi:
- Diệc, bắt được hắn chưa?
Người tên Diệc đó liếc nhìn kính chiếu hậu, trả lời:
- Lần theo dấu hắn, các đồng chí đã biết hắn chạy sang tỉnh phía Đông, bên ấy còn một ổ tội phạm, cơ sở đang huy động lực lượng bắt giữ chúng.
- Khi nào?
Lâm Bảo hỏi lại.
Trần Diệc nói:
- Vào gần năm giờ sáng nay, có Thượng, Nguyên bị thương nhẹ, anh bị thương nghêm trọng, ngoài ra tất cả không sao.
Dứt lời, im lặng vài giây, anh lên tiếng:
- Anh, đến bệnh viện nhé!
Thấy vết thương tự sơ cứu không ổn, Lâm Bảo nhìn đồng hồ điện tử trên xe, gần bảy giờ.
Anh nhìn ra ngoài cửa xe, đã ra khỏi đường vào đồi cao su, bây giờ đang tiến đến thành phố.
Anh quay lại, bảo với Diệc:
-