Hạ Mạn Thư đúng là không có tình người, có chuyện mới gọi anh đến giúp đỡ, chắc cô đã xem anh như công cụ để xoay mòng mòng.
Dương Lâm Bảo biết thế nhưng vẫn không thể nhắm mắt bỏ qua được, liền kêu Trần Diệc đưa trực thăng đến cùng trở về tỉnh T.
Theo định vị Hạ Mạn Thư gửi cho, trực thăng an toàn đáp xuống khu đất trống bên cạnh.
Mấy tên cảnh sát đứng phong toản quán bar cũng sửng sốt, số hiệu P này không phải quân đội nhân dân tối cao thì là gì chứ? Đứa trẻ năm tuổi còn nhận ra chữ P đó, sao nhân vật cỡ lớn thế lại đến đây? Bọn họ đang hoài nghi cuộc đời thì từ trực thăng bước xuống bóng dáng cao lớn, khuôn mặt anh tú nghàn năm có một.
Anh ta sải chân nhanh về phía cây cột đèn, hướng có cô gái nhỏ bé đang ngồi ôm đùi gật gù buồn ngủ, gương mặt tỏ vẻ khó chịu rõ rệt, ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ, như đang muốn ăn tươi nuốt sống bóng người nhỏ bé đó.
Hạ Mạn Thư mở đôi mắt gấu trúc ra, cô đưa tay dụi dụi mắt, cố nhìn lại một lần nữa thì đã thấy Dương Lâm Bảo sừng sững đứng trước mặt, đang cúi đầu nhìn cô, quân trang chỉnh tề.
Cô giật mình vì anh đến nhanh quá, ngước cổ cao nhất có thể lên nhìn anh, híp híp đôi mắt để nhìn rõ hơn, nhỏ giọng hỏi:
- Dương Lâm Bảo, là anh à?
Dương Lâm Bảo dằn giọng xuống để khỏi lộ cơn giận dữ ra ngoài:
- Cô nghĩ là ai?
Hạ Mạn Thư cười gượng:
- Xin lỗi, tôi bị cận, nãy ra ngoài vội quá quên mang kính nên, nên có chút mờ ảo.
Dương Lâm Bảo vẫn một tay bỏ túi quần, một tay thả hờ, ánh mắt di chuyển ra chỗ khác, anh cố tình tránh ánh mắt ngập nước hơi sưng đỏ của cô, anh sợ không kìm lòng được mà muốn bắt cô đi, giọng cứ lạnh tanh:
- Bị mù thì đừng ra đường, tránh gây phiền phức.
Hạ Mạn Thư thấy mỏi cổ quá, cúi đầu xuống, mắt nhìn xuống đất mà nói:
- Biết rồi, tôi sẽ cố gắng không gây phiền phức cho anh nữa.
Dương Lâm Bảo lại quay lại nhìn cô:
- Cô nghiện ngồi đất luôn rồi à? Không định đứng dậy sao?
Hạ Mạn Thư nghe thế cũng sực nhớ ra là mình đang ngồi dưới đất, cô cử động một chút rồi khựng lại, đưa ra vẻ mặt cần giúp đỡ ngước lên nhìn anh:
- Hình như, hình như ngồi lâu quá chân tôi tê mất rồi.
Anh giúp tôi một chút đi.
Dương Lâm Bảo tỏ vẻ miễn cưỡng, đưa tay ra kéo cô.
Nhưng cô vừa đứng dậy thì như có một luồng điện chạy qua cơ thể, khiến hai chân cô không có sức lực mà muốn ngã nhào xuống đất.
May mắn là có một cánh tay rắn chắc khoẻ mạnh đã đỡ lấy cả người cô, để cô tiếp đất trong lòng mình.
Mặt Hạ Mạn Thư đập mạnh vào ngực Dương Lâm Bảo một cách đau điếng, khiến cô phải thốt lên.
Bình tĩnh một lúc rồi cô mới nhận ra rằng hai chân mình lủng lẳng không chạm đến đất, cô bị Dương Lâm Bảo xấu xa hai tay ôm eo cô nhấc lên, hệt như con thú nhồi bông bị mang đi.
Anh ôm cô đi đến cửa quán bar, lúc này Ngô Diệc cũng từ trong quán bar đi ra, nói với anh:
- Thưa đội trưởng, hồ sơ đã làm xong.
Tôi không biết có nên cho em gái của Hạ tiểu thư làm biên bản hay không, nên ra hỏi ý kiến anh.
Dương Lâm Bảo đặt cô ngồi lên