Hạ Mạn Thư nắm chặt áo choàng của Dương Lâm Bảo, cô nhìn ra cửa xe ngắm bên ngoài, áo choàng của anh rất to, rất dài, cô phải cẩn thận cầm nó lên để khỏi bị lết đất bẩn.
Hạ Mạn Tuyết ngồi bên cạnh nãy giờ mới dám nhỏ tiếng hỏi:
- Chị, sao chị lại quen cái chú cảnh sát đó thế? Em thấy không tầm thường nha.
Hạ Mạn Thư vẫn không quay lại, hờ hững trả lời:
- Quen biết bình thường.
Hạ Mạn Tuyết nổi hứng tò mò, hỏi dồn dập:
- Em thấy chú đó không bình thường đâu nha, có thể bào mà đi trực thăng đến còn một phát bảo lãnh em ra được.
Rõ ràng là người cầm quyền.
Hạ Mạn Thư quay lại, nhìn em gái:
- Người cầm quyền đó chỉ giúp em một lần duy nhất này thôi, em đã bị vào hồ sơ tội án rồi đấy, không có một lần nào nữa đâu mà chông chờ.
Hạ Mạn Tuyết im bặt không dám hó hé gì nữa.
Chị của cô thật lạ, thật là tuyệt tình quá đi.
Nhưng cũng may lần này thoát chết.
Hạ Mạn Thư lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, suy nghĩ mông lung.
Áo choàng có mùi của anh, mùi thơm nam tính của gỗ và có chút lạnh.
Đúng, người anh ngửi mùi có chút lạnh.
Cô không thể hiểu nổi con người anh, chưa bao giờ hiểu được dù một chút, anh từ Cửu đô đến đây giúp cô? Cửu đô rất xa, mà anh chiun đến, có phải anh xem