- Tôi đã làm gì anh đâu, sao anh đối xử với tôi như thế?
- Không vì gì cả.
Nói xong anh bước đi ra ngoài.
Hạ Mạn Thư ngồi thụp xuống, ôm chân mà khóc.
Cô đâu làm gì sai đâu, sao anh lại làm thế? Sao cứ dịu dàng để cô tin tưởng rồi lại độc ác như thế.
Cô lục lại hết kí ức từ khi anh xuất hiện, không, chưa từng làm sai chuyện gì cả.
Dương Lâm Bảo trở về khá muộn, anh vội vàng muốn xem tình hình cô như thế nào.
Mở cửa ra thì nhận ra có chuyện chẳng lành, đèn không mở, phòng khách tối om.
Anh mở đèn lên nhìn xung quanh, cơm lúc chiều dặn Trần Diệc mang đến cho cô vẫn còn nguyên, chưa được đụng đến.
Anh phát điên lên, tìm khắp phòng khách rồi đi vào phòng ngủ, không thấy cô.
Hay là cô ấy bỏ đi rồi, chết tiệt! Nghĩ tới đó cũng đủ làm anh nổi trận lôi đình, gọi lớn:
- Hạ Mạn Thư!
Im ắng, không có ai trả lời.
Dương Lâm Bảo tức giận đấm mạnh vào tường.
Cô dám bỏ đi, tôi đã cảnh cáo rồi mà cô dám bỏ đi, được, cô gan lắm, dám coi thường tôi.
Anh ngồi xuống giường rút điện thoại định gọi cho ai đó, ánh mắt anh rơi vào góc phòng, anh nhíu mày.
Vali vẫn còn ở đây, cô chưa đi? Anh vứt điện thoại xuống giường rồi cẩn thận đi tìm, căn phòng nhỏ xíu vậy mà cô trốn đi đâu được? Dương Lâm Bảo tiến đến phòng tắm, thử mở cửa thì bị khóa trong.
Anh gõ cửa gọi:
- Hạ Mạn Thư.
Bên trong có tiếng động, anh lại hỏi:
- Hạ Mạn Thư, là cô sao?
- Ừm!
Anh thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cô vẫn còn biết sợ anh, cô chưa bỏ đi, cô vẫn đang ở đây.
Xém chút nữa anh phải ra lệnh cho cả quân khu để tìm cô rồi, làm anh tức giận một phen.
Anh lắc đầu mỉm cười đi đến bên giường, cởi bỏ quân phục vứt lên ghế.
Nghe tiếng cửa mở, anh quay lại nhìn thấy Hạ Mạn Thư mặc chiếc áo sơ mi đen của mình, cô vừa mới tắm xong, trên người vẫn đang đọng nước.
Thân hình nhỏ nhắn của cô mặc áo chiếc áo khổ lớn như là mặc váy, lộ ra đôi chân trắng mịn gầy gò của mình, cổ áo sơ mi trễ xuống rãnh ngực, lấp ló trong đó là đôi gò bồng căng mướt.
Dương Lâm Bảo cứng đờ người nhìn cô, như vậy không phải là dụ dỗ anh hay sao? Đứa bé này sao lại hư hỏng rồi? Anh ngừng tay cởi chiếc áo trên người, chợt thấy cổ họng khô khốc, anh hắng giọng:
- Không thấy lạnh à?
Hạ Mạn Thư không nói không rằng tiến lại ôm ngang eo, dụi dụi gương mặt đỏ hây của mình vào ngực anh.
Dương Lâm Bảo lại cứng người lần hai, lần này anh lại thấy trong người rộn rạo cả lên.
Đứa trẻ này sao nay lại chủ động ôm anh? Trong khi Dương Lâm Bảo đang hoài nghi nhân sinh thì Hạ Mạn Thư đã luồn tay vào áo anh, dùng những ngón tay nhỏ sờ từng tấc thịt trên lưng, móng tay cô cào cào