Khốn nạn.
Em chạy đi đâu chứ Hạ Mạn Thư? Em dám to gan đến như vậy? Dám bỏ trốn đi trong khi ở nơi Cửu đô này em chẳng quen một ai?
Dương Lâm Bảo vừa tức giận vừa lo lắng.
Trần Diệc đã phái một trung đội đi tìm kiếm cô trong phạm vi quân khu.
Dương Nguyên dẫn theo một tốp binh lính ra ngoài tìm xung quanh.
Dương Lâm Bảo lòng nóng như lửa đốt, cả quân khu đều sợ hãi cơn nổi giận lôi đình của anh, chẳng ai bảo ai tự động cũng giúp sức.
Một cô gái nhỏ bé thôi mà cũng khiến Thượng tướng của bọn họ hóa điên lên, cô gái này rõ ràng là không phải dạng vừa rồi.
Hoắc Cố Lăng Thành thấy quân khu căng thẳng, đoán chừng là Dương Lâm Bảo đang điên cuồng tìm kiếm Hạ Mạn Thư.
Anh giấu cô buổi chiều thế là đủ, giờ nên trả lại cho hắn, nếu chút nữa không tìm được cô thì chuông tập hợp quân sự khẩn cấp hắn cũng dám rung.
Hoắc Cố Lăng Thành đi vào phòng làm việc, liếc nhìn thấy Hạ Mạn Thư đang nằm ngủ trên ghế, anh đưa tay cầm chiếc điện thoại trên bàn rồi đi ra ngoài, lướt gọi, lúc sau có người bắt máy, anh liền nói:
- Vợ cậu đang ở chỗ tôi.
Điện thoại cúp, anh khẽ mỉm cười lắc đầu:
- Đúng là yêu vào sẽ mù quáng hết.
Anh tựa vài tường nhẩm tính thời gian, chưa đầy 3 phút Dương Lâm Bảo đã chạy đến.
Trên trán còn đầy mồ hôi, đi đến đã hỏi:
- Cô ấy đâu?
Hoắc Cố Lăng Thành chỉ vào trong phòng, Dương Lâm Bảo định xông vào thì bị anh cả lại:
- Vợ cậu đến chỉ để mượn điện thoại gọi cho vợ tôi giải tỏa uất ức thôi.
Giờ ngủ ở trong kia rồi.
Dương Lâm Bảo gật đầu, vốn dĩ anh không muốn nghe ai nói gì cả, anh cần gặp cô thôi, khẽ mở cửa ra, thấy một con nhím nhỏ đang co người nằm ngủ trên ghế, anh đi lại gần ngồi xuống bên cạnh.
Em để tôi sốt ruột tìm kiếm em phát điên lên, mà em lại nằm đây ngủ ngon lành thế sao?
Hạ Mạn Thư hừ nhẹ trong miệng, nhưng không có ý định tỉnh dậy.
Ngắm gương mặt cô ngủ, cơn tức giận bừng bừng nãy giờ liền dịu xuống, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng.
Dương Lâm Bảo gọi điện thoại cho Trần Diệc:
- Tìm thấy cô ấy rồi, kêu Dương Nguyên và quân lính ổn định tinh thần đi.
Nói xong anh cúp máy, cúi người hôn lên đôi mắt đã sưng đỏ của cô rồi nhẹ nhàng:
- Mình về nhà thôi em.
Anh cởi áo choàng khoác lên người cô rồi bế lên, nâng niu, cẩn thận đi ra ngoài.
Hoắc Cố Lăng Thành thấy anh bế cô ra rồi nhỏ giọng:
- Trẻ nhỏ khó bảo, có gì từ từ dạy dỗ, đừng nghiêm khắc quá sẽ sợ.
Dương Lâm Bảo nhìn anh, với giọng trầm thấp:
- Trẻ nhà tôi, tôi tự biết trông nom.
Hoắc Cố Lăng Thành nhún vai ý bảo là "tuỳ cậu" rồi đi vào phòng làm việc.
Dương Lâm Bảo bế cô qua khu đất trồng rau tiến về quân khu.
Gió nhẹ lạnh lẽo thổi qua, Hạ Mạn Thư cảm nhận được lạnh, khẽ quay mặt