Dương Lâm Bảo thấy cô năm sát mép giường thì mỉm cười, vứt cái gối cô lấy làm mức qua một bên, giơ tay kéo cả chăn cả người đang quay lưng lại vào lòng mình.
Hạ Mạn Thư giật nảy người a lên một tiếng rồi hỏi:
- Anh làm gì thế?
Dương Lâm Bảo tì cằm lên đầu cô, tham lam hít lấy mùi hương thơm thoang thoảng của cơ thể cô.
Thấp giọng:
- Em nằm ngoài đó không sợ rớt giường sao? Nằm im đi, nếu không tôi không ngại đè em ra làm vài trăm hiệp đâu.
Hạ Mạn Thư sợ rụt cổ lại, bất giác mà đỏ mặt lên.
Cô nằm im cứng ngắc cả người.
Dương Lâm Bảo thấy cô khổ sở như thế liền hỏi làm phân tán sự chú ý của cô:
- Ngày mai em có muốn xuống nhà bếp phụ mọi người không?.
||||| Truyện đề cử: Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! |||||
Hạ Mạn Thư nghe được liền gật gật đầu:
- Có, anh cho tôi đi nhé?
- Ừm, nhưng không được làm những việc nặng.
- Tôi biết rồi.
Hạ Mạn Thư được anh ôm trong lòng, cảm thấy ấm áp là thường, cô xoay người lại mặt đối diện ngực anh, cô khẽ hỏi:
- Anh vào quân đội được bao nhiêu năm rồi?
Dương Lâm Bảo nhắm mắt lại, hưởng thụ hơi ấm nho nhỏ trong lòng:
- Được gần 15 năm rồi.
Hạ Mạn Thư ngạc nhiên, khẽ cảm thán:
- Eo ơi, 15 năm cơ á? Lúc đó tôi mới có hơn 2 tuổi cơ à? Thế anh vào đây lúc bao nhiêu tuổi?
- Hơn 18 tuổi một chút.
Cô giơ hai bàn tay bé xíu ra khẽ đếm:
- Vậy là anh bây giờ là..
hai mươi bảy, hai mươi tám, hai mươi chín..
bây giờ chú 32 tuổi á? À không, là 33 tuổi?
Ngón tay của Hạ Mạn Thú cứ ngọ nguậy đếm số, khẽ cọ vào cơ ngực rắn chắc của Dương Lâm Bảo, anh cảm thấy cô là đang trêu đùa mình.
Anh khó chịu bắt lấy tay cô dúi vào trkng chăn, hắng giọng:
- Đừng động đậy nữa.
Hạ Mạn Thư nghe lời, không động đậy nữa, cô tò mò hỏi nhỏ:
- Tôi nhớ lúc đầu tôi gặp chú thì chú là đội trưởng mà, sao giờ trở thành thượng tướng?
- Chức vụ nhỏ dễ làm việc hơn.
Hạ Mạn Thư bĩu môi:
- Nhưng tôi thích gọi chú là Đội trưởng Dương hơn Thượng tướng Dương đó nhé!
- Thế thì gọi Đội trưởng đi.
Hạ Mạn Thư lại hỏi:
- Sao chú không ở dòng họ Dương Lâm mà ngồi quạt mát ăn bát vàng? Lại chạy đi chinh chiến sa trường thế này?
- Ai nói cho em nghe?
- Là Hoắc Cố Lăng Thành nói cho Linh Linh nghe, Linh Linh kể một chút cho tôi biết đó.
Dương Lâm Bảo xoa xoa đầu cô:
- Vậy tại sao em chọn ngành dinh dưỡng?
Hạ Mạn Thư suy nghĩ một lúc:
- Ò! Biết rồi, vậy tại sao chú lại đến Y đô thế?
- Công việc.
- Tại sao chú và anh Lăng Thành quen nhau thế?
- Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, còn có Hồ Thanh Phong và La Nhất Long nữa.
- Vậy tại sao chú đã già rồi mà không