Hạ Mạn Thư ghé bách hóa mua một chút đồ dùng cá nhân, ghé tiệm thuốc mua một ít vitamin.
Trời vào mùa đông nên cô cần rất rất nhiều tất và khăn quàng cổ, ngoài ra còn có cả nón.
Khổ nỗi là bách hóa cà cửa hàng quần áo từ chối quẹt thẻ đen, bởi rằng có sự diện của thẻ đen là có sự hiện diện của thế lực hùng mạnh cà giàu có, may mà chiếc thẻ ngân hàng cô mang theo, nếu không thì rất khó xử.
Cô và Trần Diệc đi mua một lúc rồi lên đường trở về quân khu Hạo đô, khi trở về kí túc trời đã sẩm tối, từ chối Trần Diệc mang cơm cho cô, vì hôm nay anh đi cũng đã mệt nên khi anh mang đồ lên cửa phòng kí túc xá thì bảo về nghỉ ngơi sớm.
Hạ Mạn Thư lên phòng khách thì đã tối om, cô bật đèn và cẩn thận để chai rượu lên kệ rượu bên tường rồi lần lượt xách đồ vào trong.
Cô mở của phòng ngủ thì cũng chẳng thấy bóng anh đâu, bèn thở dài:
- Chưa về à?
* * *
Dương Lâm Bảo khoảng 11h trưa đáp trực thăng xuống sân bay quân dự Thành phố Y.
Khoác lên người thường phục cảnh sát, anh nhanh chóng trở về trụ sở phòng chống tội phạm thành phố.
Theo chân là Dương Nguyên, hai người nhanh chóng đu vào phòng họp.
Ở trong có 4-5 người gương mặt căng thẳng, chiếc bảng phía trước chi chít những tấm hình và vết nguệch ngoạc xanh đỏ.
Tổ cảnh sát phòng chống tội phạm thành phố Y đã thông báo cho anh sáng nay rằng có một đường dây mại dâm từ phía Bắc dẫn đến Tam Giác Vàng qua đường rừng nên Dương Lâm Bảo phải nhanh chóng trở về.
Suốt 8 tiếng đồng hồ cánh cửa phòng họp nội bộ vẫn kín chưa có ai bước ra.
Những người thuộc trụ sở cũng quá quen với việc này rồi cho nên cũng chẳng ai quan tâm cho lắm.
Đến mãi hơn 9h tối Dương Lâm Bảo mới bước ra khỏi phòng họp, ngồi lên chiếc ghế ở chỗ làm việc của mình nhắm mắt suy nghĩ.
Dương Nguyên thấy thế liền nói nhỏ:
- Ngài muốn ăn một chút gì không?
Dương Lâm Bảo ngả ra ghế trả lời qua loa:
- Gì cũng được.
Dương Nguyên nhanh chóng rời trụ sở ra ngoài mua đồ, lưc này chú Chu cảnh sát già mang ly trà xanh ngát thơm tho đến để lên bàn, ngồi xuống ghế đối diện mà nói:
- Dương, cháu định làm gì?
Dương Lâm Bảo mở mắt nhìn trần nhà, thở dài:
- Liều chú ạ.
Chú Chu cười hiền hậu, đôi mắt đã có nét chân chim, chú nói:
- Không vào hang cọp sao bắt được cọp? Con chỉ cần nắm lấy điểm yếu thì có thể hạ gục chúng.
Dương Lâm Bảo ngồi thẳng dậy, nhìn chú cảnh sát già trước mặt, chú ấy rõ ràng đã cống hiến nửa đời của mình cho tổ quốc, chú ấy là thầy của anh, cũng như một người cha, anh mỉm cười rồi nói:
- Chú nói đúng, lão Chu, cháu có vợ rồi!
Chú Chu kích động, nhìn anh bằng ánh mắt rực rỡ, hỏi nhỏ:
- Cháu nói gì? Cháu có vợ? Lúc nào?
- Cách đây hơn 3 tháng.
Lão Chu vui mừng:
- Thế cô bé đó là người thế nào?
Dương