Sáng sớm mặt trời chưa ló dạng, Hoắc Cố Lăng Thành đã hộ tống Hạ Mạn Thư đến sân bay quân sự của Thành đô.
Tập hợp và báo cáo, bàn giao công việc một luac lâu thì đã hơn 9h, cũng đã đến lúc phải chia tay về Thành phố Y.
Những tiếng thở phào nhẹ nhõm của các sinh viên, ai cũng lộ rõ vẻ tươi tắn vui mừng khi sắp được trở về nhà, rời xa nơi quân ngũ đáng sợ này.
Sau khi báy bay cất cánh, A Tương ngồi phía bên cửa sổ luyên thuyên nãy giờ với Hạ Mạn Thư đã đứng dậy đi vệ sinh.
Cô thở dài xin tiếp viên một chiếc chăn mỏng, ngã ghế ra phía sau và chợp mắt một lúc.
A Tương quay lại thấy cô đã ngủ thì nhẹ nhàng trở về chỗ im lặng đọc sách.
Lúc lâu sau một tiếp viên nam đi đến cúi đầu lễ phép:
- Thưa quý khách, quý khách muốn ăn một chút gì không?
A Tương ngước đầu lên cười nói;
- Cho tôi một phần cơm nắm và một ly hồng trà.
Cô quay sahg Hạ Mạn Thư, thấy cô đang ngủ say thì nhỏ giọng:
- Chút nữa cô ấy dậy ăn sau, phiền anh nhé.
Nam tiếp viên ghi chép một chút rồi đưa tay chào kiểu quen thuộc của hãng máy bay, anh đi đến ghế phía trước và lại hỏi như thế.
A Tương kéo mép chăn bị rơi ra khỏi vai cô lên ngay ngắn rồi tiếp tục đọc sách.
Hạ Mạn Thư mơ màng tỉnh dậy, thấy A Tương đã ăn xong bữa ăn của mình và đang ung dung ngắm cảnh phía ngoài cửa sổ.
Nghe tiếng động A Tương quay lại:
- Em dậy rồi hả? Muốn ăn gì hay không?
Hạ Mạn Thư cười gật đầu, cũng bởi vì đói nên cô mới dậy đây, thoải mái vươn vai một cái rồi kéo ghế ngồi thẳng dậy, cô nhìn xung quanh một chút rồi hỏi:
- A Tương, bọn họ đều ăn rồi sao?
A Tương gập quyển sách lại:
- Họ đều ăn rồi, lúc nãy thấy em ngủ say nên chị không kêu dậy.
Nói xong cô bấm nút thông báo, một nữ tiếp viên đi ra:
- Thưa quý khách, quý khách cần gì ạ?
A Tương nhìn nữ tiếp viên cười:
- Làm phiền cô quá, em ấy vẫn chưa ăn gì cả.
A Tương nhìn qua Mạn Thư, Mạn Thư ngại ngùng cầm menu lên chọn:
- À..
cho tôi một phần cơm gà và một cốc sữa chua trái cây ạ.
Nữ tiếp viên nhiệt tình cúi người xuống:
- Quý khách có bị dị ứng với thành phần nào hay không ạ?
Hạ Mạn Thư lắc đầu, nữ tiếp viên kia thu lại menu và chào rồi đi vào phía trong.
A Tương nhìn theo chậc lưỡi:
- Tiếp viên ở đây ai cũng đẹp quá.
Vừa cao lại vừa có mặt tiền.
Hạ Mạn Thư khẽ lắc lắc cái cổ, cái ghế này cao quá khiến cái cổ yếu ớt này hơi mỏi.
Cô nhìn đồng hồ, khẽ thốt lên:
- Ô! Đã gần 1 giờ chiều rồi.
A Tương vươn người qua giúp cô kéo chiếc bàn nhỏ lên:
- Khoảng 1 tiếng nữa bắt đầu hạ cánh rồi.
Một nam tiếp viên mang đồ ăn đến.
Hạ Mạn Thư cúi đầu cảm ơn, rồi bắt đầu ăn bữa trưa của mình, cô sực nhớ ra