Tìm một lúc trong biển người nhưng không thấy ai, ánh mắt của những người đàn ông xa lạ khiến cô cảm thấy khó chịu, liền đứng một góc ít người lấy điện thoại ra điện A Tương.
Mãi A Tương không nghe máy, cô bèn kiếm số Tiểu Vũ gọi.
- Tút..
tút..
tút.
Không nghe máy?
Cô đang cố gắng gọi lại thì phía sau có tiếng gọi:
- Mạn Thư?
Cô quay lại thì thấy Mã Thiên đang đứng cùng vài người, cô đi đến:
- Mã Thiên, anh cũng đến sao?
Mã Thiên đặt ly rượu trên tay xuống bàn, nói:
- Ừ! Họ mời nhiều người lắm, hơn một nghìn người khắp thành phố Y lận.
Hạ Mạn Thư ngước đôi mắt lấp lánh của mình lên:
- A thế à? Em thấy rất đông nhưng không ngờ lại đông đến thế.
Mã Thiên vì tiếng ồn nên cúi người xuống thấp hỏi cô:
- Em đi một mình sao?
Hạ Mạn Thư cũng tự nhiên nhích lại gần:
- Em đi với Ngọc Linh, nhưng cậu ấy đi đến chỗ mấy người tổ chức buổi tiệc rồi.
Em đang tìm mọi người.
Mã Thiên nhìn xung quanh:
- Lúc nãy anh có thấy bác gái, anh đưa em đi tìm.
Hạ Mạn Thư đồng ý, Mã Thiên dẫn cô len qua những vị khách tiến sâu vào trong sảnh khách sạn.
Hôm nay Mã Thiên mặc một bộ vest màu trắng, nhìn đối lập nhưng lại rất thu hút.
Hạ Manh Thư bởi chưa quen đi giày cao gót nên hơi gượng gạo một chút, đi không được nhanh, mấy lần xém ngã.
Một hồi tìm kiếm cô mới tìm được mọi người.
Tiểu Vũ thấy cô thì mừng rỡ:
- Mạn Thư, sao em đến muộn thế?
Hạ Mạn Thư gãi đầu:
- Em đến lâu rôid nhưng tìm mọi người, em gọi chị không nghe máy.
A Tương "a" lên một cái rồi nói:
- Chị để chế độ im lặng.
Xin lỗi em.
Tiểu Vũ đi từ đám đông ra nhìn cô từ trên xuống dưới, tấm tắc khen:
- Ái chà! Hạ Mạn Thư của chúng ta hôm nay hơi bạo đấy nhé, đẹp lắm đấy.
Xong cô quay lại Mã Thiên đang đứng phía sau:
- Đây là..
bạn trai em sao?
Hạ Mạn Thư vội xua tay:
- Không không, là một người anh thân thiết của em.
Tiểu Vũ mỉm cười gật đầu.
Con bé này thế còn ngại ư? Đúng là!
Mã Thiên cúi đầu chào:
- Xin chào, tôi là Mã Thiên.
Là thầy giáo của trường phổ thông.
A Tương và Tiểu Vũ lịch sự cúi chào lại.
Mã Thiên quay lại Mạn Thư:
- Chắc các giáo sư đang ở phía bên nhà tài trợ, anh cũng qua đó một chút.
Mọi người ở lại chơi nhé!
Nói xong anh xoay người rời đi.
A Tương nghé tai Hạ Mạn Thư nói nhỏ:
- Bố của Vương Thảo là một trong những nhà tài trợ ở viện dưỡng lão, cô ta hôm nay ăn mặc như một cô công chúa.
Hạ Mạn Thư nghiêng đầu nhìn, đúng là Vương Thảo như một công chúa, cô ta mặc một chiếc váy xoè màu lục, lấp lánh lấp lánh dưới ánh đèn.
Nói không ngoa đúng thật hôm nay cô ta nằm trong hàng nổi bật nhất.
Nhưng có phải như thế thái quá hay không?
Duyệt Hoa ẻo lả đi đến bên cạnh Hạ Mạn Thư mỉa mai:
- Xem ai đến kìa, là Hạ Mạn Thư hay sao? Nhìn Vương Thảo nhà tôi bằng ánh mắt khát vọng.
Xin lỗi cô không có cửa.
Hạ Mạn Thư nhếch miệng cười:
- Hôm nay cô ta lấy chồng hả? Sao lại mặc váy cưới? Lấy người đàn ông phía đối diện kia sao?
Người đàn ông phía đối diện Vương Thảo là một ông già quá tứ tuần đầu hói bụng bia, dáng người ục ịch.
Duyệt Hoa nhăn mặt tức giận:
- Có mà cô cưới hắn ấy.
Rõ ràng cô ghen tỵ với Vương Thảo.
Hạ Mạn Thư nhún vai:
- Tôi đâu có mặc váy cưới đâu, với lại tôi ghen tỵ cô ta làm gì? Lố lăng.
Duyện Hoa chỉ vào mặt Hạ Mạn Thư định chửi rống lên, nhưng nhận ra là chỗ đông người nên chỉ gầm trong cổ