Dương Lâm Bảo đưa Hạ Mạn Thư về khách sạn.
Cô ngồi ở sô pha nghịch điện thoại, anh thì đang cởi tây trang ở trong phòng, cô nói vọng:
- Chú tắm trước đi.
Dương Lâm Bảo không nói gì, cởi chiếc áo vest vứt lên giường rồi đi chống hai tay lên thành ghế, giam cô vào trong vòng ngực:
- Em ra lệnh cho tôi?
Hạ Mạn Thư cắn cắn môi, lắc đầu:
- Em không có, chú đi tắm đi.
Người toàn mùi lẩu.
Dương Lâm Bảo luồn tay xuống lưng nhấc bổng cô lên.
Hạ Mạn Thư quơ quàng tay chân ôm lấy thân người cao to kia.
Anh bế cô vào phòng tắm:
- Chúng ta tắm chung.
Anh nhanh chóng lột sạch đồ của hai người ném lên thành bồn tắm rồi bế cô vào ngâm nước nóng.
Hạ Mạn Thư ngồi trên đùi, quay mặt lại với anh, dựa người vào cơ ngực rắn chắc thủ thỉ:
- Mai em về nhà bố mẹ nhé?
Dương Lâm Bảo đang búi tóc cho cô, trả lời:
- Được, tôi đưa em về.
Hạ Mạn Thư rảnh tay nghịch nghịch núm nhỏ màu hồng sậm trên ngực anh:
- Không được, em chưa dám nói với bố mẹ.
Dương Lâm Bảo tì cằm lên đỉnh đầu cô, tuỳ ý vuốt ve lưng, những dấu vết hôm qua vẫn còn lưu lại chằng chịt.
- Tôi bảo mẹ tôi đến nói chuyện nhé?
Hạ Mạn Thư dụi dụi đầu vào hõm cổ anh:
- Không được, em còn nhỏ lắm.
Tay Dương Lâm Bảo đưa theo dòng nước ấm nhẹ nhàng vuốt từ gáy cô đến hai cầu vai nhỏ nhắn, dọc xương sườn xuống dưới eo.
Hạ Mạn Thư cảm thấy nhột vặn vẹo cười khanh khách:
- Đừng, chỗ đó nhột.
Dương Lâm Bảo nổi hứng muốn chọc ghẹo cô, một tay kéo mông cô lại gần mình, nam căn thô to chọc chọc vào kẽ mông no đủ.
Hạ Mạn Thư cảm thấy có điềm, nhểnh mông lên tránh né:
- Chú, lưu manh.
Ai ngờ lại bị anh giữ chặt ghì xuống, cọ cọ đứa em vào miệng nhỏ phía của cô.
Hạ Mạn Thư nhận được kích thích, run lên một cái, phía dưới trào ra một dòng mật ngọt.
Dương Lâm Bảo cúi xuống ngậm lấy một quả anh đào của cô, khẽ nhay nhay nhẹ, tay kia cũng xoa bóp một bên gò bồng.
Những kí hiệu hôm qua đã xanh xanh tím tím, giờ lại thêm dấu mới.
Hạ Mạn Thư trăm đường không thoát, khẽ ngâm một tiếng trong miệng, cả mặt đỏ bừng.
Nhưng vẫn cố giữ vững ý chí, hai tay đẩy đầu anh ra:
- Chú đừng, hết bao rồi, nhịn xuống một chút.
Dương Lâm Bảo vẫn không nghe, giữ chặt hai tay cô ra sau lưng, ghé sát vào tai cô thì thầm:
- Bảo bối, sinh con cho tôi.
Hạ Mạn Thư "a" lên một tiếng rồi lúng túng:
- Đừng, chú đừng, chú muốn cũng được.
Nhưng mang bao vào được không?
Dương Lâm Bảo tối sầm mặt lại, nhìn cô gầm từng chữ:
- Em không muốn sinh con cho tôi?
Hạ Mạn Thư bị dọa sợ, đôi mắt ngập nước nhìn anh, trên mặt tóc dính vào giọt nước, cơ thể trần trụi mịn màng, khoé mắt run run:
- Chú, em còn nhỏ.
Không muốn sinh con.
Dương Lâm Bảo ghé người liếm chóp mũi cô, an ủi:
- Nhưng tôi muốn có con.
Hạ Mạn Thư lắc đầu, lúc ở quân khu Hạo đô, may mắn sau lần đầu tiên cô đã nhờ Trần Diệc chở mình đi mua thuốc tránh thai.
Mua rất nhiều dấu trong phòng, mỗi một lần làm xong, cô liền lén đi uống một viên.
Hôm nay không có bao, không có thuốc tránh thai, nhỡ đâu..
cô uỷ khuất rơi nước mắt:
- Không muốn, chú là sắc lang, thả em ra.
Em không làm.
Dương Lâm Bảo cúi xuống cắn cắn môi cô, lúc sau đưa lưỡi vào chặn miệng cô lại.
Hạ Mạn Thư bị hôn choáng váng, lúc sau nghe giọng bên tai:
- Em phải sinh con cho tôi.
Hạ Mạn Thư lắc đầu, chưa kịp nói gì đã bị anh thúc vào, đau đớn hét lên.
Nức nở khóc, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay:
- Con mẹ nhà chú, cút ra chỗ khác.
Không muốn sinh con.
Dương Lâm Bảo bị cô chửi, nhíu mày đưa tay bóp miệng cô lại:
- Hạ Mạn Thư, em không muốn sinh con cho tôi?
Hạ Mạn Thư lắc đầu, miệng