Dương Lâm Bảo không kìm được tức giận, đưa tay tát cô một cái.
Khi nhận ra được mọi chuyện cũng đã quá trễ, Hạ Mạn Thư đang giương đôi mắt ngạc nhiên và hoảng sợ nhìn anh.
Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cô im lặng.
Anh khẽ run người, sợ hãi hỏi:
- Em..
em..
tôi xin lỗi.
Tôi không cố ý.
Tôi đưa em đi bệnh viện.
Bàn tay run rẩy của anh ôm lấy gương mặt nhỏ bé kia, vuốt qua bên má đỏ bừng.
Cô gạt tay anh ra, quay đầu tựa lên cửa xe, nhắm mắt.
Dương Lâm Bảo thấy cô như thế nghĩ rằng cô đã tức giận, hôn trán cô một cái rồi trở về ghế lái của mình.
Lập tức đánh xe đến bệnh viện.
Hạ Mạn Thư thu mình lại, đôi mắt thất thần không tiêu cự.
Mặc anh bế xuống đưa vào bệnh viện, ù ù cạc cạc nghe bác sĩ nói gì đó rồi lại được anh bế lên xe, về nhà.
À không, nhà của anh.
Dì Hà ngồi trong nhà thấy anh chở cô về thì liền thở phào, trái tim treo trên không trung cũng được kéo xuống.
Bà đi nhanh đến cửa, lo lắng hỏi:
- Thượng tướng, tiểu phu nhân cô ấy đi đâu chứ?
Dương Lâm Bảo bế cô đi vào, trả lời:
- Dì Hà không cần lo lắng.
Cũng trễ rồi, tôi kêu Trần Diệc đưa dì về.
Dì Hà xua tay:
- Tôi tự về được rồi, ngài chăm sóc cho tiểu phu nhân đi.
Đồ ăn tôi đã để trên bàn.
Dương Lâm Bảo gật đầu rồi bế Hạ Mạn Thư lên tầng, xoay cánh cửa phòng bước vào, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Mở bịch thuốc cầm trên tay ra định xoa thuốc cho cô.
Vừa chạm nhẹ vào đôi má in dấu tay kia thì Hạ Mạn Thư ngiêng đầu né tránh.
Anh nhíu mày:
- Bảo bối, ngoan, xoa thuốc.
Hạ Mạn Thư không trả lời, vẫn nhắm nghiền mắt không quan tâm.
Dương Lâm Bảo giơ tay xoa thuốc vào má cô, nhỏ giọng:
- Xin lỗi em, tôi không kìm lòng được.
Tôi biết là không nên đánh em như thế.
Cô không nói.
Anh lại nói tiếp:
- Tôi biết rằng em rất thất vọng.
Không sinh con nữa, tôi không cần con nữa.
Cần em được không? Bảo bối?
Cô không trả lời.
- Em đói chưa? Tôi nấu đồ ăn cho em? Nhé!
Cô không đáp lại.
Anh thở dài rời giường, đi xuống hâm lại đồ ăn rồi nhanh chóng đưa lên cho cô.
Hạ Mạn Thư vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Anh biết cô giận rồi, giận thật rồi.
Để khay cơm trên bàn, anh đi lại lay gọi cô:
- Bảo bối, em giận cũng được.
Nhưng mà phải ăn cơm.
Ngoan dậy ăn cơm đi rồi giận tiếp được không?
Cô không quan tâm.
Như một cái xác rỗng, không đoái hoài đến anh.
Im lặng nằm đó, không nhúc nhích ậm ừ gì.
Dương Lâm Bảo cảm thấy lòng quặn lại, đến bên giường nằm xuống ôm cô vào lòng thủ thỉ:
- Tôi biết tôi sai rồi.
Tôi xin lỗi, tôi nên nghĩ cho cảm giác của em.
Em có thể đánh mắng tôi cũng được, làm bất cứ điều gì em muốn.
Đừng im lặng như thế được không?
Hạ Mạn Thư dần dần mở mắt, giọng nói nhỏ khàn khàn:
- Đội trưởng, xin dừng tay.
Dương Lâm Bảo nghe cô nói thế liền hỏi lại:
- Em nói gì?
Hạ Mạn Thư nhìn vào mắt anh, đôi mắt chứa nỗi tuyệt vọng:
- Chúng ta ly dị đi.
Dương Lâm Bảo gằn từng chữ:
- Không bao giờ.
Hạ Mạn Thư mắt ngấn nước, bất lực nói:
- Làm ơn đi, thượng tướng, đội trưởng, Dương Lâm Bảo, con trai dòng tộc Dương Lâm.
Tôi cầu xin anh tha tôi đi.
Anh muốn làm gì cũng được.
Chỉ cầu xin anh tha cho tôi.
Bao nhiêu cô gái ngoài kia anh không sử dụng.
Anh sử dụng tôi làm gì? Coi như tôi cầu anh một lần này thôi.
Mặt Dương Lâm Bảo không thể dãn ra nổi, anh mạnh bạo kéo cả người cô dậy:
- Không bao giờ.
Em là của tôi.
Hạ Mạn Thư không kháng cự nữa, như bây giờ chỉ còn đôi mắt cô là nói lên tất cả.
Cô không buồn động tay chân nữa.
Dương Lâm Bảo bế cô đến mép giường quát:
- Ăn cơm.
Hạ Mạn Thư không động đậy, anh đi lại lấy bát cơm, xưc một muỗng đến gần miệng cô:
- Ăn đi