La Thứ có hơi hoang mang.
Trước đó khi vây bắt Lý Đại Hữu cậu ta đã từng nhìn thấy Lâm Phùng một lần từ xa, nhưng Lâm Phùng không có ấn tượng gì về cậu ta cũng là bình thường, nói như vậy, hai người chẳng khác nào người xa lạ mới đúng.
Nhưng bây giờ tại sao lại đột nhiên nói xin chào thế?
La Thứ len lén liếc nhìn Lâm phùng một cái, anh mắt anh lạnh lẽo, vẻ mặt kia nào có chút nào giống đang “xin chào”, thậm chí phải nói là khá đáng sợ.
Lâm Phùng vốn muốn đưa Trình Lộc về, sao ngờ được tên nhóc này lại bỗng xuất hiện, làm rối tất cả kế hoạch của anh.
Anh híp mắt lại, quan trọng hơn là, dường như tên nhóc này khá thân với Trình Lộc.
Vậy thì có lý do để Lâm Phùng không vui rồi.
La Thứ nhìn sang Trình Lộc, cậu ta không biết bây giờ có nên chào hỏi lại anh hay không.
Trình Lộc nhíu mày, cô bước tới vài bước, suýt chút nữa đã giơ chân đá cho La Thứ một cái, cô nói: “Tự nhiên đờ ra đó làm gì, giáo sư Lâm người ta đang chào hỏi cậu đấy”
Nhìn sang, cánh tay Lâm Phùng giơ ra vẫn đang lơ lửng giữa không trung, có vẻ rất lúng túng.
Lại nhìn thấy biểu hiện nhàn nhạt như cũ trên mặt Lâm Phùng, dường như địch ý ban nãy chỉ là ảo giác của La Thứ mà thôi.
La Thứ gật đầu, cùng bắt tay chào hỏi với Lâm Phùng, cậu ta còn cười hai tiếng: “Xin chào xin chào, giáo sư Lâm, ngưỡng mộ đã lâu.”
Lâm Phùng thu tay lại, anh cười cười khách khí với La Thứ.
Trình Lộc đi tới sau lưng La Thứ, cô phất tay với Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, rất cảm ơn anh hôm nay đã mời tôi đến nghe tọa đàm, lần sau đến lượt tôi mời lại mong anh đừng từ chối.”
Lâm Phùng dõi mắt ánh phức tạp nhìn vào Trình Lộc, trong đôi mắt ấy như cất chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Cuối cùng anh vẫn trịnh trọng gật đầu một cái.
Trình Lộc nói tiếp: “Giáo sư Lâm này, anh cũng mau về đi, khí trời nóng thế này ở ngoài không dễ chịu đâu.”
Lâm Phùng lại gật đầu, đồng thời nói: “Về rồi gửi tin wechat cho tôi.”
Cô nghe Lâm Phùng nói xong bèn kéo La Thứ chui vào chiếc xe Van của cậu ta, cô cũng thấy Lâm Phùng quay lại xe mình, sau đó lái xe rời đi.
Trình Lộc thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt cũng dần nhạt đi.
Cô ngửa đầu dựa vào ghế, La Thứ vừa khởi động xe vừa hỏi: “Chị Lộc, lão Chu nói chị và giáo sư Lâm đi hẹn hò em còn không tin, bây giờ đúng là tận mắt chứng kiến rồi.”
“Đừng nói bậy bạ, hẹn hò cái gì, giáo sư Lâm chỉ cảm ơn tôi lần trước đã bảo vệ anh ta cho nên mới mời tôi đi nghe tọa đàm thôi, làm gì có chuyện hẹn hò.”
Xe Van cũng bắt đầu lăn bánh, La Thứ đánh vô lăng, gật đầu nói: “Vâng vâng vâng, chị Lộc nói không phải thì không phải.”
La Thứ đưa cô đến tận ngoài khu chung cư nơi cô ở rồi mới rời đi.
Cô về đến nhà, cảm giác được có chút không đúng, cửa nhà lại không hề khóa.
Ý thức phòng bị của cô rất mạnh, sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
Trình Lộc đẩy cửa đi vào, cô thấy Lý Thừa Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa nhà cô, nước mắt nước mũi tèm lem.
Mà tivi nhà cô còn đang chiếu một bộ phim hài nổi tiếng nào đó.
Nhưng Lý Thừa Nguyệt đã khóc đến mức sưng phù hai mắt.
Lý Thừa Nguyệt nghe tiếng động nên bèn xoay đầu lại, hai mắt đã sưng to, trong mắt còn có cả tơ máu, cô ấy đáng thương bĩu bĩu môi, khóc càng lớn hơn.
Trình Lộc vội vàng đóng cửa lại, nếu bị hàng xóm sát bên nghe được, nói không chừng người ta còn tưởng nhà cô đang giết lợn mất.
Đóng cửa xong, Trình Lộc đi tới, vừa nhìn, thế mà cô lại phát hiện Lý Thừa Nguyệt đã khóc đến mức khăn giấy đầy một thùng rác.
Lý Thừa Nguyệt kể khổ với cô: “Tiểu Lộc, tớ và Cao Mộc đã xong thật rồi.”
Bàn tay đang gom rác của Trình Lộc dừng lại, cô ngồi xuống bên cạnh cô ấy, hỏi: “Không phải lần trước hai người làm hòa rồi à?”
“Lần trước đã làm hòa rồi, nhưng lần này anh ấy đã thật sự nói chia tay với tớ.” Lý Thừa Nguyệt khóc thút thít, cô ấy còn hà hơi vào mặt Trình Lộc: “Cậu xem đi, lần này tớ không uống rượu, tớ không nói bừa.”
“Cậu đáng ghét thật đấy.” Trình Lộc thay đổi sắc mặt, cô mím môi cười lên: “Vậy cậu kể cho tớ nghe xem, lần này lại có chuyện gì?”
Lý Thừa Nguyệt lau nước mắt mỉm cười, cô ấy kéo góc áo Trình Lộc rồi thút thít nói: “Lần trước là tớ hiểu lầm anh ấy và cô gái khác có vấn đề với nhau, nhưng lần này anh ấy nổi giận rất lớn, nói với tớ rằng tớ không đủ dịu dàng, không biết quan tâm, không đủ thấu hiểu, mỗi ngày chỉ biết kiếm chuyện cãi nhau, hai người chúng tớ vốn chẳng hợp nhau.”
Nước mắt của cô ấy không ngừng được lại rơi xuống ào ào, Trình Lộc hoang mang kéo hai tờ khăn giấy lau nước mắt thay cô ấy.
Lý Thừa Nguyệt lại nói tiếp: “Anh ấy còn nói, nếu tớ còn như thế thì sẽ không thể đưa tớ về gặp người nhà anh ấy được, anh ấy hy vọng tớ có thể trưởng thành hơn một chút.
Nếu thật sự không thể thay đổi được thì cứ chia tay, tình cảm này không còn gì để níu kéo nữa.”
Trình Lộc lau nước mắt thay cô ấy, thoáng nhíu mày.
Cô ôn hòa lau đi nước mắt Lý Thừa Nguyệt: “Cậu ta không thích cậu thì sẽ có người khác thích cậu, cậu ta không thể tiếp nhận tính cách của cậu thì cũng sẽ có người khác yêu thích nó.
Thừa Nguyệt, cậu không cần thay đổi mình vì người khác.”
Lý Thừa Nguyệt chớp mắt, nước mắt lại rơi xuống.
Nước mắt rơi xuống mu bàn tay Trình Lộc kêu bộp một tiếng.
Lý Thừa Nguyệt vội vàng lấy khăn giấy lau cho cô, cô ấy cẩn thận suy nghĩ lại, sau đó nhảy bật dậy khỏi ghế sofa, cô ấy ngước mặt lên trần nhà vừa rơi lệ vừa nói: “Cao Mộc mẹ nhà anh ta, bà đây không cần anh ta nữa!”
Trình Lộc ngẩng đầu nhìn cô ấy, cũng cười lên.
Đúng lúc trong tivi cũng vang lên một tiếng cười to, Lý Thừa Nguyệt cười ha hả theo nhân vật trong phim, cô ấy thoải mái làm càng, đơn thuần ngây thơ hệt như lúc vừa quen biết cô.
Trong tiếng cười to, điện thoại của Trình Lộc bỗng rung lên.
Cô vừa lấy ra nhìn thì thấy là một tin nhắn đến từ wechat không có ảnh đại diện, trên ghi chú có viết: Giáo sư Lâm.
Tài khoản không có ảnh đại diện nhìn qua không mấy tự nhiên, Trình Lộc còn định lần sau sẽ nói với giáo sư Lâm một chút.
Cô mở nhật ký trò chuyện của giáo sư Lâm lên, đối phương chỉ gửi đến vài chữ: [Về đến nhà chưa?]
Cô bèn đánh chữ trả lời lại: [Đã đến, hôm nay cảm ơn giáo sư Lâm.”
[Không cần khách sáo.”
Sau khi Lâm