Trình Lộc biết, Hướng Đông này từ khi còn đại học đã thích khoe khoang.
Khi đó cậu ta bị Hứa Qua đè đầu, trong lòng vẫn luôn bất mãn với Hứa Qua, cho nên cũng bất mãn lây với bạn gái của Hứa Qua là Trình Lộc.
Bây giờ Hứa Qua bị lộ thân phận con nhà giàu, Hướng Đông cũng chẳng gây sự với Hứa Qua nữa, kể cả lễ đính hôn của Hứa Qua cậu ta cũng không tới.
Mà lần họp mặt này Hứa Qua không tới, Trình Lộc lại đến.
Hướng Đông biết Trình Lộc là một cảnh sát nhỏ của cục cảnh sát Lâm Sơn, vừa hay có thể dùng cô để tôn lên mình, cho nên cậu ta không hề buông tha cơ hội này.
Sau khi Hướng Đông nói xong câu này, cả bàn ăn lập tức rơi vào không khí lúng túng.
Bạn tốt bên cạnh Trình Lộc kéo cô, nhỏ giọng nói: “Tiểu Lộc, đừng so đo với loại người này, chúng ta cơm nước xong đi ngay, đừng kích động.”
Trình Lộc không trả lời, cô chỉ nhìn chằm chằm Hướng Đông.
Cô đã gặp qua không ít kẻ âm dương quái khí ở cục cảnh sát, chẳng thiếu một thể loại nào, kiểu người như Hướng Đông cô cũng chẳng để vào lòng.
Cô cười chăm chọc một tiếng: “Thật ngại quá, tuy những năm này tính khí của tôi đã thu lại không ít, khiến cậu cảm thấy tôi dễ ăn hiếp, vậy thì cậu sai rồi.”
Ánh mắt sắc bén của cô đảo qua tất cả mọi người trong phòng, ánh mắt này thật sự hơi đáng sợ.
Trong phòng ăn rơi vào yên lặng, Trình Lộc lại nói tiếp: “Hướng Đông, nghề nghiệp không đáng giá trong miệng cậu cũng chính là nghề nghiệp cậu từng không với tới.
Tôi cũng thật mừng vì cậu không phải cảnh sát, người giống như cậu, vốn chẳng thể thật sự thích nghề này.”
Lớp trưởng thấy Trình Lộc quá cứng rắn, vội đi qua khuyên một câu: “Tiểu Lộc, tất cả đều là bạn học, nói ít chút đi.”
Trình Lộc liếc nhìn lớp trưởng một chút, cô không phản ứng lại mà quay đầu nhìn Hướng Đông, ánh mắt cô sắc lẹm, khiến người nhìn lòng run lên.
Bình thường dáng vẻ của Trình Lộc rất ôn hòa, nhưng một khi cô nổi giận, tất cả mọi người đều chẳng trêu vào nổi.
Trong lúc giương cung bạt kiếm, cửa phòng bị người đẩy ra.
Đỗ Khê cười nói nhẹ nhàng từ bên ngoài đi vào, trên gương mặt đầy ý cười, lúc nhìn thấy Trình Lộc thì ý cười hơi cứng lại, có hơi khó chịu.
Cô ta bước qua ngồi xuống bên cạnh Trình Lộc.
Nhận ra được bầu không khí lúc bấy giờ, cô ta không khỏi nghi hoặc hỏi: “Mọi người sao thế? Sao sắc mặt không được tốt vậy?”
Mọi người không ai lên tiếng, chỉ có Hướng Đông cười giễu một tiếng, Đỗ Khê đứng ra hòa giải: “Có phải vì tôi đến muộn không? Ha ha, vậy tôi tự phạt một ly nhé.”
Vừa nói, Đỗ Khê vừa rót cho mình một ly rượu, sau đó uống cạn.
Lớp trưởng cũng bước ra nói: “Một ly sao đủ? Đỗ Khê, cậu thân là người tổ chức buổi họp mặt này lại đến trễ, phải phạt hai ly.”
Đỗ Khê cười lên, cánh môi đỏ mong ướt át, gợi cảm vô cùng.
Cô ta bưng ly rượu lên, lại rót đầy ly cho mình rồi uống cạn sạch.
Lúc này mới khiến bầu không khí dịu lại phần nào.
Đỗ Khê vừa đến, mọi người cũng lập tức chọn món ăn.
Sau khi tất cả mọi người chọn món mình muốn ăn xong thì chuyền thực đơn đến tay Hướng Đông, ánh mắt Hướng Đông đầy vẻ miệt thị: “Trời ạ, các cậu ăn mấy thứ này à? Không phải toàn món bình dân à?”
Hướng Đông thở dài, làm ra vẻ như đã hiểu nói: “Ôi, cũng khó trách được, ngày thường tôi cùng ông chủ đi xa, những thứ tôi dùng tôi ăn đều chẳng phải thứ các cậu có thể so sánh nổi.”
Đỗ Khê nhíu mày, cô ta giục Hướng Đông: “Cũng không phải cậu trả tiền, yêu cầu nhiều thế làm gì.”
Ở bên khác, bạn tốt của Trình Lộc đang nói khẽ với cô: “Tên Hướng Đông này còn khoe khoang hơn cả khi còn học đại học, loại người này, thật không biết công ty nào chịu thuê cậu ta nữa.”
Trình Lộc chỉ cười không nói, dưới đáy mắt là sự lạnh lùng.
Bữa cơm hôm nay mọi người đều ăn chẳng vui vẻ là mấy.
Sau khi ăn xong có vài người biểu thị muốn về trước, nhưng Đỗ Khê đã đặt trước bàn ở quán bar để mọi người cùng đến chơi, cuối cùng vẫn có phần lớn bạn học nể mặt ở lại.
Ăn trưa xong, mọi người nghỉ ngơi tại nhà hàng một chút, chờ đến chiều lại đến quán bar.
Trình Lộc đứng dậy vào nhà vệ sinh, cô lấy điện thoại di động ra nhìn thử, Lâm Phùng vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của cô.
Trình Lộc định sau khi chơi cùng bạn học xong, cô về nhà rồi gọi thẳng cho Lâm Phùng.
Cô cất điện thoại rồi rửa sạch tay, bỗng nhiên đằng sau xuất hiện một cô gái mặc váy đỏ.
Cô quay người lại hỏi: “Có chuyện gì à?”
Đỗ Khê chạm vào mái tóc mình, trên mặt cô ta hiện rõ vẻ do dự và khó chịu.
Trình Lộc hong khô tay xong, không nhìn Đỗ Khê nữa mà nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Đỗ Khê cười cười: “Thật ra lần này tìm cậu chủ yếu là vì cảm ơn cậu, chuyện ở ngân hàng Phổ Thiện lần trước, cảm ơn cậu đã cứu tôi.”
Trình Lộc xoay người đi, ánh mắt cô lãnh đạm lại ác liệt.
Nụ cười như có như không nơi khóe môi cô đã biến mất tự khi nào, cô nhìn thẳng vào Đỗ Khê, cánh môi lại khẽ mấp máy, thế nhưng hoàn toàn chẳng có ý cười nào.
Cô hừ nhẹ một tiếng: “Đỗ Khê, cậu không cần cảm ơn tôi.
Tôi không phải cứu cậu, tôi chỉ thực hiện trách nhiệm của mình mà thôi.”
“Tôi mặc bộ quần áo này lên người thì phải có trách nhiệm bảo vệ bất cứ người nào, dù người đó có ân oán cá nhân với tôi hay không.”
“Nhưng bây giờ, tôi không định nhận lời xin lỗi hoặc tha thứ cho cậu.”
Đỗ Khê sững sờ, cô ta không kịp phản ứng lại.
Khóe môi Trình Lộc cong lên một độ cong châm chọc, cô bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Tiếng bước chân nhè nhẹ dần xa đến khi không còn nghe thấy nữa.
Từ năm đầu đại học, Đỗ Khê đã làm đủ kiểu châm chọc cô, thậm chí thời đại học hai người còn đánh nhau một trận lớn.
Tất nhiên, kết cuộc là Đỗ Khê bị đánh cho tơi tả.
Trước đó cô ta còn nói mấy câu như thế ngay lễ đính hôn của Hứa Qua, Trình Lộc thật sự khó chịu với Đỗ Khê, cũng chẳng muốn nhận lấy lời xin lỗi của cô ta.
Nếu ban đầu ở lễ đính hôn, Trương Xảo Yên không nghe Trình Lộc giải thích, hoặc Hứa Qua lộ ra biểu hiện mập mờ chột dạ, thì chẳng phải Đỗ Khê làm thế đã hủy hoại hoàn toàn việc kết hôn của Hứa Qua?
Sợ rằng xưa nay Đỗ Khê không ý thức được ngôn ngữ ác độc của mình sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào với người khác.
Tất cả mọi người đều đã trưởng thành rồi, cần phải phụ trách lời nói của mình.
Trình Lộc trở lại phòng, tất cả mọi người đang nói đến chuyện thú vị nào đó.
Cô đẩy cửa vào, lớp trưởng lập tức để cô sang ngồi, Trình Lộc lắc đầu một cái, nói: “Không được, lát nữa tôi không đi bar với mọi người được, tôi về trước.”
Lớp trưởng khuyên Trình Lộc: “Hả? Khó lắm mới tụ tập một lần, cậu ở lại chơi với mọi người đi.”
Thật ra Trình Lộc không thích nơi đó cho lắm, nếu không phải Lý Thừa Nguyệt thích đi, thì có lẽ đời này Trình Lộc sẽ không bước vào.
Cô nhìn ánh mắt tha thiết của lớp trưởng lại càng nhớ Lâm Phùng hơn, nếu Lâm Phùng ở đây, chắc chắn anh sẽ không cho cô đến nơi đó.
Hướng Đông cũng giả mù sa mưa khuyên Trình Lộc: “Ai da, Trình Lộc à, cậu cũng đừng có ngại, chúng ta đều là bạn học chứ có phải người ngoài đâu, đến quán bar chơi thì có làm sao?”
Trình Lộc giương mắt nhìn cậu ta, ánh nhìn rất nhẹ nhàng xong cô lại cười lạnh một tiếng.
Cô đặt ba lô xuống lại chỗ cũ, cũng thoải mái ngồi xuống: “Nếu mọi người đã nói thế, vậy sao tôi đi được đây.”
Hướng Đông không ngờ Trình Lộc lại không đi thật, cậu ta hơi sững sờ.
Rất nhanh đã đến chiều, mọi người bắt đầu đến quán bar Đỗ Khê đã đặt chỗ trước.
Đỗ Khê đã đặt trước một băng ghế dài, bên này yên tĩnh hơn những chỗ khác, cũng vừa hay đủ rộng để tất cả bạn học cùng ngồi.
Vừa mới ngồi xuống, Hướng Đông lại bắt đầu khoác lác: “Tôi nói này Đỗ Khê, chỗ cậu đặt chẳng có phong cách gì cả.
Chậc, lần sau tôi dẫn cậu đến những chỗ khác để mở mang tầm nhìn.”
Đỗ Khê liếc nhìn Trình Lộc, cô ta vừa bị Trình Lộc từ chối, vốn dĩ tâm trạng đang chả vui vẻ gì, bây giờ còn bị Hướng Đông nói như thế khiến cho lửa giận trong lòng cô ta bùng lên trong nháy mắt.
Cô ta cũng chẳng chịu thua kém, nói: “Cậu đã có bản lĩnh thê, không bằng lát nữa cậu trả tiền rượu ở đây đi? Dù sao thì bây giờ cậu cũng là một đại gia mà.”
Hướng Đông nhanh trí ước lượng qua loa mức độ tiêu phí của mọi người sau đó ngượng ngùng im lặng, Trình Lộc ngồi một bên uống một ngụm nước trái cây, cô không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Đám người cùng chơi đến tối, quán bar cũng dần nháo nhiệt hơn.
Nam nam nữ nữ ăn chơi trác táng người đến người đi, Trình Lộc không uống rượu, cô chỉ bê ly nước trái cây ngồi uống.
Hướng Đông đề nghị mọi người cùng chơi game, cậu ta tìm được một hộp xúc xắc, đóan lớn nhỏ, nếu không đoán đúng thì phạt rượu.
Trình Lộc không thích chơi trò này cho lắm, cô cũng không uống rượu, cho nên không tham gia.
Không gian trong quán bar ầm ĩ vô cùng, cô không quen mấy, mặt cũng hơi nóng lên.
Cô bước ra ngoài hít thở một chút, ngước đầu nhìn bầu trời đang bị mây đen che kín, khí trời trong lành của ban ngày đã biến mất tăm, chỉ chừa lại một cảm giác mưa giông sắp kéo tới.
Lớp trưởng cũng ra ngoài theo Trình Lộc, cũng ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Xem ra trời sắp mưa rồi, lát nữa tôi đưa cậu về.”
Trình Lộc lùi về sau một bước, cô từ chối thẳng: “Không cần đâu lớp trưởng.” Ánh mắt cứng rắn của nhìn thẳng vào lớp trưởng, nói: “Lớp trưởng, chuyện ban ngày tôi nói sẽ suy nghĩ cũng đã suy nghĩ xong rồi, tôi vẫn cảm thấy chúng ta không hợp nhau, sau này không cần nhắc lại chuyện này nữa.”
Lớp trưởng mở miệng: “Chỉ mới qua nửa ngày thôi, cậu có muốn suy nghĩ thêm một chút không?”
Trình Lộc khẽ mỉm cười, nụ cười đầy ý xa lánh: “Chúng ta đã lâu lắm không gặp nhau, cũng chẳng hiểu rõ đối phương.
Tôi cảm thấy, chuyện này không phải cân nhắc thêm ngày một ngày hai là được.”
Cô đã suy nghĩ kỹ rồi.
Cô không cho lớp trưởng cơ hội nói chuyện, lập tức quay người bước vào quán bar.
Trình Lộc hiểu rất rõ, lớp trưởng không phải người cô muốn.
Trở lại chỗ băng ghế, bạn tốt sang gọi Trình Lộc chơi cùng hai ván, lớp trưởng đi theo sau lưng, Trình Lộc hơi khó xử nên cũng ngồi xuống chơi cùng mọi người.
Hướng Đông làm nhà cái, cậu ta hỏi Trình Lộc: “Nào, Trình Lộc, cậu đoán trong này là tài hay xỉu.”
Trình Lộc có phần mất tập trung, nói: “Tài đi.”
Chung lắc được mở ra, bên trong là một, hai, ba điểm, là xỉu.
Cả đám người ầm lên rót rượu cho Trình Lộc, Trình Lộc uống một hớp, chất lỏng lạnh như băng chảy xuống cổ họng.
Đầu tiên là cảm giác lạnh lẽo, sau đó dần trở thành nóng bỏng, còn có chút cay đắng khó uống.
Sau đó, Trình Lộc chơi thêm vài ván nữa.
Nhưng vận may không tốt nên toàn thua, toàn phải uống.
Nhưng mới được hai, ba ly mặt cô đã đỏ bừng.
—
Ở nhà họ Hứa.
Lâm Phùng vừa thảo luận với Lâm Bích về vấn đề giáo dục của Hứa Tú xong, đang chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay trước khi rời đi, Lâm Bích bỗng gọi Lâm Phùng lại, nói: “Lâm Phùng, chị có thứ này muốn cho cậu xem thử, cậu chờ chị một chút.”
Ánh mắt Lâm Phùng lạnh nhạt, anh gật đầu rồi lại ngồi xuống.
Lâm Bích đi lên lầu lấy đồ, Hứa Qua rót cho Lâm Phùng một tách trà khách, nước trà nóng rót vào tách bay lên một làn khói mỏng.
Hứa Qua ngồi xuống, nói chuyện với Lâm Phùng: “Hôm nay cảnh sát Trình đi họp lớp, cháu còn tưởng cô ấy sẽ dẫn chú nhỏ theo để giữ thể diện.”
Lâm Phùng nhíu mày, anh trầm ngâm nhìn Hứa Qua.
Hứa Qua lại nói tiếp: “Chỉ vì chuyện trước kia của cháu và cảnh sát Trình mà có mấy người bạn học âm thầm giễu cợt cô ấy, cháu đã khiến cô ấy thêm phiền rồi.”
Hứa Qua nở nụ cười bất đắc dĩ.
Lâm Phùng mím môi, dưới đáy mắt là một mảng âm u, khiến Hứa Qua không thể hiểu được Lâm Phùng đang nghĩ gì.
Lâm Phùng hiểu, Hứa Qua đang thăm dò anh.
Thằng nhóc này đã học được các tính quanh co lòng vòng không rõ ràng của cha mẹ nó, Lâm Phùng thật không vui cho lắm.
Anh nhàn nhạt cất lời: “Phiền thì phải làm sao, cháu trai của mình, thím của cháu còn có thể đánh chết cháu được à?”
Hứa Qua kinh ngạc, từ khi nào chú nhỏ của anh lại biết nói chuyện khó nghe với người ta thế?
Đang lúc anh ta còn lo lắng thì chợt nghe Lâm Phùng thờ ơ nói: “Cô ấy họp lớp ở đâu?”
Hứa Qua hoàn hồn lại, anh ta mở nhóm trò chuyện của bạn học ra, vừa nhìn đã thấy có gửi gửi vào một bức ảnh chụp ở quán bar.
Trình Lộc đang uống rượu, mặt cô đã đỏ ửng cả lên.
Lâm Phùng ngồi ngay bên cạnh Hứa Qua, anh cũng nhìn thấy được tấm ảnh đó.
Anh đứng dậy, không muốn đợi Lâm Bích nữa,
Lâm Bích cũng chẳng có gì để cho anh xem, nhiều nhất là mấy bản kế hoạch mới lập và khai báo tài vụ của công ty mà thôi, hy vọng anh có thể buông ra một ít cổ phần của công ty.
Anh rời khỏi không chút do dự, lập tức lái xe đi thẳng.
Tối hôm nay gió lớn gào thét điên cuồng, bầu trời đen đặc lóe lên những tia lửa điện, thỉnh thoảng còn có cả tiếng sấm rền, hệt như sắp mưa như xối nước.
Anh mở bản đồ lên, nhập địa chỉ quán bar Space anh vừa thấy được trong điện thoại của Hứa Qua vào.
—–
Cơn mưa kéo đến đột ngột đến mức khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Sấp chớp vang trời dọa cho mấy cô gái bịt chặt lỗ tai, người run lẩy bẩy.
Buổi tụ họp đã đến điểm cuối, tất cả mọi người đều muốn tan cuộc về nhà.
Thế nhưng lại gặp phải cơn mưa to ập đến bất chợt, sấm chớp đì đùng, thật sự có hơi đáng sợ.
Điều quan trọng hơn nữa là, giữa thời tiết thế này lại chẳng gọi được một chiếc xe nào.
Trình Lộc đầu choáng mắt hoa, cô dựa vào một suy nghĩ tỉnh táo cuối cùng trong đầu để bản thân đứng vững.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc một tia sét sáng lóa đánh xuống, cô lại mặt không cảm xúc thu mắt về.Cũng may trong lớp có khá nhiều bạn học có xe, mọi người chia nhau ra ngồi thì vẫn có thể rời đi được, cũng có không ít cô gái tranh giành ngồi xe của Hướng Đông.
Hướng Đông cười đầy phách lối, hỏi Trình Lộc: “Sao, Trình Lộc có muốn ngồi xe của tôi không?”
Lớp trưởng đứng chắn ngay trước mặt Trình Lộc, từ chối thay cô: “Không cần, tôi đưa cô ấy về được.”
Trình Lộc lảo đảo một cái, Đỗ Khê đứng ngay bên cạnh cô nên đỡ được cô.
Trình Lộc lập tức đứng thẳng sống lưng, dáng vẻ của cô như thể chẳng hề