Lâm Bích không thể ngờ được rằng một cảnh sát nho nhỏ mà cũng dám nói chuyện với bà ta như vậy.
Đồng thời bà ta cũng cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn lúc trước mình buộc Hứa Qua phải chia tay, nếu không một người phụ nữ như thế thực sự kết hôn với Hứa Qua mới là điều tồi tệ nhất.
Lâm Bích gọi thanh toán tiền cà phê, cốc nước sôi để nguội kia miễn phí nên cũng không cần phải trả tiền.
Bà ta mở cửa xe của mình ra, còn chưa kịp bước vào thì cửa xe đã bị người khác đóng sầm lại.
Lầm Bích ngẩng đầu lên nhìn xem thì nhìn thấy Lâm Phùng đang đứng trước mặt bà ta, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm đó, Lâm Bích sớm đã tạo thành thói quen.
Nhưng điều khiến Lâm Bích ngạc nhiên chính là Lâm Phùng lại chủ động đến tìm bà ta?
Bốn anh chị em gái nhà họ Lâm, kể từ khi cha bọn họ qua đời, tài sản lần lượt được chia cho Thẩm Linh và bốn anh chị em gái bọn họ.
Một chút di sản nhỏ nhặt thuộc về Thẩm Linh sắp bị bọn họ phân chia sạch sẽ, vì thế bọn họ lập tức chuyển sự chú ý lên trên người Lâm Phùng- Người đang sở hữu ba mươi phần trăm cổ phần.
Đám sài lang hổ báo nhà họ Lâm không biết đã nhìn chằm chằm vào Lâm Phùng bao lâu, nhưng chẳng phải vẫn không có bản lĩnh lấy một chút gì đó từ trong tay anh sao?
Lâm Bích không vội vã lên xe mà nhàn nhạt gật gật đầu với Lâm Phùng: “Không ngờ cũng có ngày cậu sẽ chủ động tìm đến tôi.”
Ánh mắt Lâm Phùng bình tĩnh không chút gợn sóng, đáy mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo, điều này khiến Lâm Bích không khỏi sửng sốt.
Mặc dù thái độ của Lâm Phùng đối với anh chị em bọn họ chẳng ra gì nhưng cũng không đến mức lạnh lùng như thế.
Có chuyện gì vậy?
Lâm Bích do dự mở miệng: “Lâm Phùng, cậu…”
Cô liếc mắt nhìn về phía cửa sổ xe nơi Lâm Phùng đang chống tay vào, gân xanh trên cánh tay anh hơi phồng lên.
Lâm Bích nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt.
Cuối cùng Lâm Phùng cũng mở miệng, anh hỏi Lâm Bích: “Chị tìm vị cảnh sát đó để làm gì?”
Lâm Bích cười nhạo một tiếng, có lẽ đang nghĩ đến chuyện xảy ra trong quán cà phê trước đó và những gì Trình Lộc đã nói.
Lâm Bích trả lời Lâm Phùng với giọng điệu không tốt lắm: “Gần đây Hứa Qua đang vướng vào một vụ án, tôi đưa chứng cứ đến đây.”
Lâm Phùng nhíu mày: “Tôi đang hỏi chị, chị tìm cảnh sát đó để làm gì?”
“Tôi chỉ muốn cảnh cáo cô ta một chút, đừng mắc bệnh ảo tưởng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga nữa mà thôi, cậu cũng biết mà, Hứa Qua sao có thể…” Còn chưa nói xong, giọng nói của Lâm Bích đột nhiên im lặng.
Xung quanh chỉ còn lại tiếng gió vù vù và tiếng còi xe gào thét.
Cuối cùng Lâm Bích cũng đã nhận ra có gì đó không đúng lắm, bởi vì ánh mắt kia của Lâm Phùng thực sự hơi đáng sợ.
Lâm Phùng nhàn nhạt gằn từng chữ, nhưng giọng điệu ấy lại giống như ánh mắt của anh ta, chứa đựng sự lạnh lẽo.
“Cho dù cô ấy như thế nào đi nữa cũng không đến lượt chị nói ra nói vào, người của Lâm Phùng tôi không cần các chị phải quản.” Anh khẽ híp mắt, trong mắt loé lên một tia nguy hiểm: “Hơn nữa, vợ tương lai của tôi căn bản không quan tâm đ ến đứa con ngoan của chị.”
Từng qua biển lớn, không gì nước.
Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.
Trình Lộc đã gặp một người xuất sắc như anh, làm sao còn có thể đánh giá cao Hứa Qua?
Không thể nào.
Nhưng lúc này, trong lòng Lâm Bích lại gợn lên sóng to gió lớn.
Những lời Lâm Phùng vừa nói là có ý gì?
Vợ tương lai?
Lâm Bích không nhịn được mở miệng: “Lâm Phùng… Cậu và vị cảnh sát kia?”
“Những gì nên nói tôi đã nói rất rõ rồi, nếu sau này chị còn dám đối xử với cô ấy như thế, đừng trách tôi không khách khí.”
Lâm Bích không ngờ Lâm Phùng lại nói ra những lời như vậy, dù sao bà ta cũng là chị gái ruột của cậu ta đấy! Nhưng bây giờ cậu ta lại nói những lời này chỉ vì một người phụ nữ?
“Tôi là chị gái ruột của cậu đấy? Sao cậu có thể nói ra những lời này chỉ vì một người phụ nữ?” Lâm Bích nghẹn ngào hét lên một tiếc, tất cả sự tao nhã trước sau như một của bà ta giờ phút này đều tan biến, bà ta mở to hai mắt, đột nhiên lộ ra vài phần hung dữ.
Lâm Phùng buông cánh tay đang giữ chặt cửa xe của mình xuống, vẻ mặt hài hước, thậm chí có chút giễu cợt.
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời Lâm Sơn quanh năm đều bị sương mù che chắn kín mít, khoảng không nên xanh thẳm cũng hiện ra một màu xám xịt dị thường.
Khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lâm Phùng khẽ bật cười một tiếng: “Chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.”
“Nếu mấy người không làm ra những chuyện đó đối mẹ tôi thì có lẽ tôi vẫn còn một chút tình cảm với mấy người, nhưng bây giờ, mấy người lại chuyển sự chú ý lên trên người tôi, mấy người cảm thấy Lâm Phùng tôi là một người lương thiện sao?”
Trong tai Lâm Bích đều tràn ngập giọng nói của Lâm Phùng.
Bà ta vẫn còn nhớ rõ, mặc dù bình thường Lâm Phùng thoạt nhìn hơi lạnh lùng và chất phác nhưng tổng thể lại mang tác phong của một cán bộ kỳ cựu, nhưng bà ta cũng đã quên mất rằng, từ nhỏ đến lớn, Lâm Phùng chính là người thông minh nhất trong số các anh chị em.
Lâm Phùng xoay người rời đi, mỗi một bước chân của anh đều ẩn chứa nổi thất vọng và buồn lòng.
Một gia đình vốn dĩ đang yên đang lành lại bị huỷ hoại bởi lòng tham không đáy.
…..
Trình Lộc muốn đến kiểm tra camera giám sát trước đó của Bách Đảo Châu, La Thứ và lão Chu vẫn đang nhìn chằm chằm vào một số nghi phạm khác, hung khí vẫn chưa được tìm thấy.
Trình Lộc tua camera giám sát đến ngày Quốc Khánh và bắt đầu xem lại, nếu hệ thống giám sát ở tầng một của nhà Hướng Đông đã bị phá hỏng, vậy thì chắc chắn có người đã lên kế hoạch giết người trước đó, việc camera bị hỏng chắc chắn là do con người gây ra.
Nếu đã động tay động chân trước đó, người nọ nhất định sẽ để lại chứng cứ.
Quá trình theo dõi lần này thực sự rất lâu, Trình Lộc đã ở trong cục cảnh sát suốt hai ngày ròng rã nhưng vẫn chưa xem xong, ngược lại còn tạo ra một quầng thâm rõ rệt dưới mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trình Lộc, Yến Tử không nhịn được nói: “Chị Lộc, hay là chị nghỉ ngơi trước một chút đi, chị nhìn quầng thâm mắt của chị kìa.”
Trình Lộc gật gật đầu, chỉ vào camera theo dõi nói: “Em giúp chị nhìn một lát.” Cô đi ra ngoài, giống như sực nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu lại nói: “À phải rồi, khi nào La Thứ và Lão Chu về thì nói với chị một tiếng.”
Yến Tử ra hiệu ok với Trình Lộc.
Hai ngày nay Trình Lộc vẫn luôn bận rộn, ngủ không được mấy tiếng đồng hồ, cô vừa nằm lên bàn đã chìm vào giấc ngủ say.
Cô ngủ say đến mức không ghe thấy bất cứ tiếng động gì bên tai mình.
…
Công ty Thượng Ngô.
Lâm Phùng đích thân rót cho Chu Nham một tách trà.
Chu Nham có thể cảm nhận được sau lưng mình đã thấm một lớp mồ hôi lạnh.
Lâm Phùng chính là giám đốc lớn của công ty đấy, anh nắm quyền sát sinh trong tay, tất cả nằm trong một suy nghĩ của anh.
Chu Nham lo lắng sờ sờ ống quần, mở miệng trước hỏi: “Giám đốc Lâm… Ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Phùng chậm