Đây không phải chuyện thường, giáo sư của đại học Lâm Sơn nhận được thư kh ủng bố, còn có cả xác mèo chết bị phân thây, lúc ấy đã khiến không ít người hoảng sợ.
Sau khi bọn Trình Lộc bắt được Lý Đại Hữu đã rảnh rỗi rất lâu, cho nên cấp trên đã thẳng tay đưa nhiệm vụ này đến cho họ.
Lúc này, Trình Lộc và lão Chu bèn lái xe đến đại học Lâm Sơn.
Trên đường đi, lão Chu còn cười nói: “Tiểu Lộc này, cháu nói xem đây có phải là duyên phận không, vừa hay giáo sư Lâm cũng ở đại học Lâm Sơn.”
Trình Lộc trừng mắt với lão Chu một cái, bàn tay cô đặt trên đầu gối của mình, cô nhàn nhạt nhắc nhở ông ta: “Lái xe đi.”
“Ôi, tính ra thì cũng không ép được cháu, không nói nữa.”
Đến thẳng bên ngoài đại học Lâm Sơn, ánh mặt trời chói chang, vừa mới bước xuống xe đã bị một luồng không khí nóng phả thẳng vào mặt.
Cô mặc một bộ quần áo bình thường, áo phông trắng kết hợp với quần thể thao màu đen.
Mái tóc ngắn ngang vai được cô dùng dây thun buộc lại sau ót, tóc cô khá ngắn, buộc lại chỉ có một nhúm nhỏ.
Nhúm tóc nhỏ ấy cũng rung nhẹ lên theo động tác của cô.
Lão Chu cũng xuống xe theo sát phía sau, cùng đi vào đại học Lâm Sơn.
Trước cửa trường đại học Lâm Sơn có một người đàn ông trung niên, người đàn ông nhìn thấy lão Chu bèn bước lên đón: “Là cảnh sát Chu đúng không? Tôi là người báo án, tên Mạc Kỳ.”
Lão Chu bắt tay với ông ta, khách sáo nói: “Hóa ra là thầy Mạc.”
Trình Lộc nhìn Mạc Kỳ, cô lạnh nhạt nói: “Đến hiện trường trước đã.”
Mạc Kỳ: “Được được, tôi đi trước dẫn đường.”
Nhân lúc này, Mạc Kỳ cũng nói rõ lại tình huống cho lão Chu và Trình Lộc biết.
“Là ở trong văn phòng lúc nghỉ trưa,có một giáo sư trong khoa đã đem đến một chuyển phát nhanh và ném lên bàn.
Mấy giáo viên nữ khác thấy thế bèn chọc rằng có phải là đồ của người hâm mộ nào gửi đến không.” Mạc Kỳ cười cười: “Giáo sư Lâm rất đẹp trai, thật sự không dám giấu, ở sau lưng cậu ấy có không ít người hâm mộ, tất cả mọi người đều cảm thấy kiện chuyển phát nhanh kia là do người hâm mộ gửi đến.”
Trình Lộc dừng chân, cô bỗng ngẩng đầu lên: “Ông đang nói đến ai thế?”
Giọng nói lúc này của cô hoàn toàn không giống với giọng điệu lạnh lùng trước đó, cô hơi cao giọng hơn như thể bất ngờ lắm.
Mạc Kỳ cũng bất ngờ nhìn sang, không ngờ nữ cảnh sát nho nhỏ này lại có phản ứng lớn như thế với giáo sư Lâm.
Mạc Kỳ đẩy mắt kính trên sống mũi mình: “Đúng vậy, là giáo sư trẻ nhất trường chúng tôi, Lâm Phùng, giáo sư Lâm.”
Trình Lộc thầm nghĩ chuyện này cũng quá trùng hợp, lão Chu lại cười hai tiếng, nói với Mạc Kỳ: “Đúng dịp thật, cảnh sát Trình của chúng tôi cũng là một trong những fans hâm mộ giáo sư Lâm đấy.”
Trình Lộc nhìn lão Chu, lườm ông ta một cái: “Đừng nói lung tung, cháu không phải.”
Nhưng Mạc Kỳ lại tin, điều này cũng khó trách, dù sai Lâm Phùng đẹp trai như thế, người hâm mộ anh cũng chẳng đếm xuể được.
Nhìn qua thì nữ cảnh sát này tuổi cũng không bao lớn, bị vẻ lạnh lùng của Lâm Phùng mê hoặc cũng là chuyện bình thường.
Mạc Kỳ gật đầu, đưa lão Chu và Trình Lộc đi đến khoa quản lý kinh tế.
Văn phòng của khoa quản lý kinh tế tọa lạc ở tận tầng cao nhất là tầng bốn, hệt như thân phận của Lâm Phùng.
Không có thang máy, ba người bèn đi cầu thang bộ.
Đến trước cửa văn phòng khoa quản lý kinh thế, chợt nghe bên trong vang ra một giọng nữ: “Cũng không biết là ai mà ác độc như thế? Giáo sư Lâm, liệu có phải anh đã đắc tội với ai không?”
Nhất thời trong văn phòng không còn ai lên tiếng nữa.
Mạc Kỳ đẩy cửa bước vào, khí lạnh trong văn phòng phả vào mặt khiến cánh tay bỗng nổi một lớp da gà.
Rất nhanh, Trình Lộc đã thích ứng được với bầu không khí lạnh này.
Mạc Kỳ giới thiệu với mọi người: “Đây là cảnh sát Chu và cảnh sát Trình của cục cảnh sát.”
Mạc Kỳ chỉ vào Lâm Phùng đang đứng bên cửa sổ, biểu hiện của anh khá lãnh đạm, chỉ nhìn chằm chằm vào quang cảnh ngoài cửa sổ mà không nói lời nào.
Vẻ mặt anh hờ hững, dưới đáy mắt là một sự lạnh lùng chẳng hề che giấu.
Mãi đến khi nghe được ba chữ “cảnh sát Trình”, lúc này anh mới xoay đầu lại nhìn thoáng qua.
Ánh mắt nhàn nhạt quét qua người Trình Lộc.
Thế mà lại là cô.
“Cảnh sát Trình, cảnh sát Chu, đây là giáo sư Lâm, Lâm Phùng.” Mạc Kỳ cười một tiếng: “Chắc hẳn cũng không cần tôi giới thiệu nhỉ, cảnh sát Trình hẳn còn rõ hơn tôi.”
Trình Lộc mím mím môi, một câu “câm miệng” bị kẹt trong cổ họng.
Lão Chu ở một bên nín cười, nín đến mức gương mặt đỏ lên.
Trình Lộc cắt lời Mạc Kỳ, hỏi: “Đồ được gửi tới đâu?”
Mạc Kỳ đang định trả lời thì đã thấy Lâm Phùng đi tới trước mặt.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn lên một đoạn lộ ra một phần cánh tay, có thể thấy rõ gân xanh nhô lên trên cánh tay ấy.
Theo kinh nghiệm nhiều năm của Trình Lộc, chắc hẳn lực cánh tay của Lâm Phùng không hề yếu, từ lần anh dốc sức khống chế tên trộm là có thể nhìn ra được rồi.
Lâm Phùng chỉ vào bàn họp đằng kia, trên mặt bàn có một túi hàng chuyển phát nhanh, hình như dưới túi có đặt thứ gì đó, Lâm Phùng nói: “Ở đằng đó.”
Trình Lộc và lão Chu nhìn sang, nhìn thấy một vài giáo viên nữ đã lùi ra rất xa khỏi phạm vi bàn họp, nhìn qua thì có vẻ khá sợ hãi.
Lão Chu cau mày, để những giáo viên ở trong phòng rời đi sang phòng họp bên cạnh chờ một lát, chỉ chừa lại người trong cuộc là giáo sư Lâm.
Lão Chu đi tới xốc túi chuyển phát nhanh lên, vừa mới nhìn tới đã hít vào một hơi khí lạnh.
Trình Lộc đứng ngay sau ông ta, cô ló đầu nhìn qua thì chỉ nhíu mày một cái, cô đeo bao tay vào đưa tay lấy đi, sắc mặt chẳng mảy may thay đổi.
Lão Chu nói: “Lại giống với bản án phân thây năm ngoái, thật buồn nôn mà.”
Trình Lộc gật đầu, có một vài sợi tóc ngắn không được buộc chặt đã rơi ra khỏi dây thun, rơi xuống bên má trái của cô.
Cô tiện tai vén tóc ra sau tai.
Lâm Phùng nâng mắt nhìn lên, còn nhìn cô nhiều hơn hai cái.
Cô gái nhỏ này có một đôi mắt to trong veo như nước, cô đang cầm lây một đống đồ rất buồn nôn, lúc đó có rất nhiều giáo viên nam bị dọa cho sợ hết hồn, không ngờ cô gái nhỏ này lại có lá gan lớn như thế.
Sau khi Trình Lộc kiểm tra xác mèo bị phân thây xong thì nhìn sang Lâm Phùng, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô nhíu mày: “Giáo sư Lâm, thư kh ủng bố đâu?”
Lâm Phùng bĩnh tĩnh lấy thư ra, có lẽ đối phương vì muốn đạt được hiệu quả đe dọa cho nên đã nhỏ thêm vào thư mấy giọt máu, nếu đổi lại là ban đêm, nhìn qua rất rùng rợn.
Trình Lộc đang đọc thư, Lâm Phùng cũng chỉ liếc cô rồi thu hồi ánh mắt, còn cười lạnh một tiếng.
Lão Chu còn tưởng rằng giữa hai người có chuyện khó xử gì đó, ông ta bước đến bên cạnh Trình Lộc, cũng liếc mắt nhìn lá thư kh ủng bố này.
Đây là thư được in ra từ máy tính, không có chữ ký.
Cô đưa lá thư cho lão Chu: “Để khoa giám định xem xem đây là máu gì.”
Vừa nói xong cô cúi đầu lật xác con mèo bị phân thây lên.
Sau đó lão Chu bèn muốn hỏi riêng Lâm Phùng mấy câu, Trình Lộc thì lại đi sang phòng họp bên cạnh hỏi những giáo viên khác.
Lúc này, Trình Lộc vừa mới đi Lâm Phùng đã ngồi xuống.
Anh bắt chéo chân, cơ thể còn hơi ngửa ra trên ghế, có một loại cảm giác rằng anh mới đang thẩm vấn lão Chu.
Lão Chu lắc đầu gạt đi suy nghĩ quái gở trong đầu mình, ông ta ngồi đối diện Lâm Phùng, hỏi: “Giáo sư Lâm có đắc tội với ai không?”
“Không có.” Lâm Phùng phối hợp trả lời.
Lão Chu nhớ kỹ, sau đó lại hỏi thêm vài vấn đề, cuối cùng cũng hỏi xong.
Lâm Phùng liếc nhìn lão Chu một chút, anh đi tới, đi lướt qua lão Chu rồi mở cửa đi