Trong ánh mắt mọi người đều lộ vẻ nghi ngờ.
Hứa Tú là người phản ứng lại nhanh nhất, cô nàng đỏ mắt che miệng cười lén.
Lâm Bích bỗng đứng bật dậy khỏi ghế, dáng người cao gầy đứng ngay trước mặt cô, bà ta cụp mắt nhìn hai người với vẻ tức giận, đã quên mất mình đến đây là vì Hứa Tú.
Giọng nói bén nhọn của Lâm Bích vang lên: “Lâm Phùng! Cậu thật sự ở cùng con ả này à? Cậu chời đùa thì được thôi, còn muốn cưới cô ta vào nhà họ Lâm chúng ta?” Bà ta không tiếp nhận nổi, sau khi hít thở thật sâu mới đưa ra kết luận: “Lâm Phùng, cậu điên rồi!”
Trình Lộc nóng lòng siết góc áo mình, cô sợ nhất là bị người nhà Lâm Phùng coi thường, bị người ta giẫm đạp dưới chân thế này.
Cô sốt sắng nhìn sang Lâm Phùng đang lạnh mặt, tảng đá trong lòng bị nâng lên cao, cô cắn răng nhìn thẳng vào Lâm Bích chẳng chút sợ hãi.
Lúc đang định nói chuyện, Lâm Phùng bỗng đặt tay mình lên mu bàn tay cô.
Trình Lộc chợt quay đầu lại nhìn Lâm Phùng, anh vẫn thản nhiên ngồi trên ghế sofa: “Nhà họ Lâm chúng ta? Lâm Bích, nhà họ Lâm của chị và nhà họ Lâm của tôi sao có thể thành một được? Chuyện Lâm Phùng tôi làm, từ khi nào đến lượt mấy người quản?”
Lâm Bích bị Lâm Phùng nói cho á khẩu, bà ta nhắm mắt nói tiếp: “Lâm Phùng, cậu đừng quên trong tay cậu còn ba mươi phần trăm cổ phần của Thương Hải chúng ta, nếu con ả này coi trọng tiền tài của cậu….”
Cõi lòng Trình Lộc không yên, đột nhiên cảm thấy mình có hơi buồn cười.
Sao Lâm Phùng có thể giống với Hứa Qua chứ?
Không giống, hoàn toàn không giống.
Trình Lộc mím môi cười một cái, cô đứng dậy bên cạnh Lâm Phùng mà đối diện thẳng với Lâm Bích.
Cô chẳng có chút sợ hãi nào mà nở nụ cười lạnh lùng, khí khái anh hùng như cháy rực giữa hai đầu mày cô, cô thẳng lưng, híp mắt nói: “Bà Lâm, chắc bà không biết đâu, trên đời này, có rất nhiều thứ càng quan trọng hơn tiền tài.”
Lâm Phùng kéo tay Trình Lộc, anh không nói gì, chỉ khẽ nhếch khóe môi lên.
Tay cô có hơi lạnh, có lẽ vì vừa nãy chạy tới nên vẫn chưa ấm lại, tay anh ấm áp, vừa hay có thể sưởi ấm cho cô một chút.
Lâm Phùng nói theo lời Trình Lộc: “Lâm Bích, tôi chẳng thèm khát gì ba mươi phần trăm cổ phần của Thương Hải cả, chỉ là tôi không muốn cho mấy người thôi.”
Lâm Bích chẳng còn lời nào để nói.
Đúng vậy, trong mắt Lâm Phùng, ba mươi phần trăm cổ phần của Thương Hải thật sự chẳng đáng là bao.
Anh là đổng sự của Thượng Ngô, trong tay nắm đến bốn mươi tám phần trăm cổ phần của Thượng Ngô, những tài sản ròng của anh chẳng đo đếm nổi.
Lâm Phùng chẳng thèm khát gì thật.
Trình Lộc quay đầu lại mỉm cười với Lâm Phùng, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, cô mím môi cười rồi siết tay anh một cái.
Mặt Lâm Phùng biến sắc, một tiếng “Hừ” bị Trình Lộc chặn cứng ngay cổ họng.
Cho dù Lâm Phùng cứng rắn cỡ nào, nhưng vì được nắm tay cô một hồi mà cố chịu sự đau khổ này.
Lâm Bích không đấu lại Lâm Phùng, Hứa Tú cũng sống chết không đi với bà ta.
Bà ta giận đến điên lên, miệng không ngừng hét cả đời này Hứa Tú đừng vác mặt về nữa, sau đó căm giận rời đi.
Lâm Bích vừa đi, trong phòng chỉ còn lại ba người, Hứa Tú cảm nhận được mình thành bóng đèn sáng choang cho nên ho khan một tiếng: “Ai da, tối qua cháu thức cả đêm, bây giờ đi ngủ bù đây.”
Vừa nói, Hứa Tú vừa nhanh chân chạy vào phòng mình, đóng cửa khóa lại rất cẩn thận.
Trong phòng khách, Lâm Phùng vẫn còn nắm chặt tay Trình Lộc không buông, anh đã đau đến nhướng mày, nhưng vẫn không thả là không.
Trình Lộc hơi thả lỏng tay mình ra một chút, cô có chút bất đắc dĩ cười cười, nhìn Lâm Phùng nói: “Giáo sư Lâm, anh rụt rè chút.”
“Được.”
Ngoài miệng thì đồng ý, nhưng tay vẫn chẳng chịu buông.
Ngoại trừ lúc nắm tay Thẩm Linh khi còn bé, sau này đã chẳng chạm đến tay cô gái nào.
Bây giờ trong lòng anh đã sướng như điên, chỉ cảm thấy tay mình đang nắm một thứ trân quý hiếm thế, nên chẳng chịu thả ra.
Tay cô không giống với tay Thẩm Linh, nắm thế thôi đã cảm thấy tâm can run run.
Trình Lộc nhìn dáng vẻ bất chấp của Lâm Phùng mà giận đến cười.
Cô ngồi xuống, hai người cứ im lặng nắm tay nhau như thế.
Lâm Phùng mở miệng đầu tiên: “Trước đó… Có phải em sợ sau khi ở cạnh tôi, người nhà tôi sẽ làm khó dễ em, hoặc là sợ tôi giống Hứa Qua, đúng không?”
Trước kia anh vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, tại sao Trình Lộc lại không đồng ý ở cạnh anh?
Nhưng anh có thể cảm nhận được, tuy Trình Lộc một bên đẩy anh ra, nhưng một bên khác lại không nỡ, là vì cô thích anh.
Đúng lúc nói chuyện với Lâm Bích vừa nãy, cuối cùng Lâm Phùng mới chậm rãi suy nghĩ rõ vấn đề này.
Tâm tư Trình Lộc bị Lâm Phùng đâm thủng, cô lại khẽ siết tay, Lâm Phùng đau đến mức nhếch miệng.
Cô không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Ngón tay Lâm Phùng cọ nhẹ vào lòng bàn tay Trình Lộc, có hơi ngứa, anh như cười như không sáp đến gần Trình Lộc, làm cô sợ đến mức vô thức dịch người sang một chút.
Cô nghe được âm thanh của Lâm Phùng vang lên bên tai: “Tiểu Lộc, tôi không giống với Hứa Qua.”
Trình Lộc không biết Lâm Phùng học được chiêu này ở đâu, mỗi nhất cử nhất động đều khiêu khích lòng người, chọc cho tâm can Trình Lộc ngứa lên.
Nhưng, Trình Lộc cũng thầm hối hận.
Tại sao cô lại cứ ngốc như thế, tại sao đã lâu vậy rồi mà chẳng muốn hiểu, sao Lâm Phùng có thể giống Hứa Qua được?
Hai người họ, khác nhau một trời một vực.
Cô đã có thể xác định, Lâm Phùng tuyệt đối sẽ không từ bỏ cô.
Lâm Phùng vẫn nói tiếp bên tai cô: “Cảnh sát Trình, em không thể đổ những sai lầm của họ lên người tôi được, đúng không? Tôi rất tủi thân đó.” Quả nhiên anh lại bày ra dáng vẻ oan ức, nhìn rất đáng yêu.
Anh chọc cho cô bật cười thành tiếng.
Trình Lộc quay đầu lại, phì cười với anh: “Vâng vâng vâng, sao giáo sư Lâm lại giống người như thế được? Là tôi không tốt, tôi không suy nghĩ rõ ràng.”
Trong mắt Lâm Phùng lóe lên một tia sáng, anh sốt sắng nắm chặt tay Trình Lộc.
Một màu đỏ ửng dần chạy khắp cổ anh, anh chẳng dám mở mắt nhìn Trình Lộc, chỉ cúi đầu lắp bắp hỏi cô: “Vậy, vậy em có thể, sớm ngày ở cạnh tôi không.”
Trình Lộc nheo mắt lại, cô cố kiềm chế khóe môi đang điên cuồng muốn cong lên của mình, cô vờ như nghe chẳng hiểu: “Sao cơ? Giáo sư Lâm, anh nói gì thế?”
Lâm Phùng nhìn lại cô, có chút oan ức nhưng vẫn lập lại lần nữa: “Tôi nói, Trình Lộc, ở cạnh tôi, tôi không muốn chờ ba tháng, tôi muốn sớm ở cạnh em.”
Nói xong, cả mặt anh đều trở nên nghiêm túc.
Trình Lộc kéo tay mình ra khỏi tay Lâm Phùng, cô thấy tay anh đã bị cô siết đến đỏ lên.
Ánh mắt cô đảo lung tung, Lâm Phùng lại càng căng thẳng hơn.
Anh chống tay vào ghế sofa muốn đứng dậy, nhưng có lẽ vì quá hoảng hốt mà vẫn không đứng lên được, anh nóng lòng mở miệng: “Không được cũng không sao, tôi chờ ba tháng, chờ em về.”
Trình Lộc không trả lời vấn đề