Tấm gương bóng loáng vỡ vụn, văng tung tóe trong không khí.
Trong tiếng vang thật lớn, kèm theo từng tiếng va đập nặng nề, những chiếc bóng phản chiếu kéo dài dưới ánh đèn lay động loạn xạ.
Tiếng động đột nhiên bùng nổ trong toilet nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của nhân viên phục vụ xung quanh.
Tiếng bước chân dồn dập ùn ùn kéo đến.
Cãi vã và đánh nhau là chuyện bình thường, ở một nơi tràn ngập mùi rượu và hormone thế này.
Nhưng hai nhân vật chính đêm nay đánh nhau, vẫn khiến cho đám nhân viên phục vụ vội vàng xông lên khuyên can trong sự âm thầm kinh hãi.
Có người nhiều chuyện nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng đi ra xem náo nhiệt.
Bạn bè của Hạ Kiều ở trong phòng riêng cũng vậy.
Nhưng trong lúc đang tò mò về tiếng ồn ào ở cuối hành lang, thì nhóm người đột nhiên nhận ra vị trí ở giữa ghế sofa trống rỗng, giống như mất đi vầng sáng rực rỡ của mặt trăng.
Ba người đã rời khỏi căn phòng này.
Bọn họ đều vẫn chưa quay lại.
Những thanh niên trẻ tuổi ăn mặc bóng bẩy đột nhiên im lặng, hai mặt nhìn nhau.
Bữa tiệc vốn được dùng để tuyên bố hạnh phúc này, đã bị bỏ mặc trong tiếng thì thầm xì xào bí mật.
Một mùi vị bất thường lơ lửng trong bầu không khí đêm khuya.
Có người thoáng nhìn thấy Phương Thời Nhĩ được nhân viên phục vụ dìu đi, vết thương trên mặt loang lổ, hoàn toàn không còn vẻ tiêu sái.
So sánh ra, tình huống của Hạ Kiều thoạt nhìn khá hơn nhiều.
Ít nhất người xử lý vết thương cho anh ta là người yêu có quan hệ thân mật, không phải là một nhân viên phục vụ cẩn thận e dè.
Trong một gian phòng đặc biệt dành riêng cho Hạ Kiều, đèn màu và màn hình đều tối thui, trên bàn trà đặt hòm thuốc đầy đủ các thứ.
Trì Tuyết Diễm thuần thục khử trùng vết thương nhỏ trên thái dương của anh, không chút hoảng sợ.
Từ nhỏ cậu đã nhìn ba Trì Trung Nguyên huấn luyện học viên, sau đó lại làm nha sĩ mỗi ngày thấy máu, loại tình huống này chỉ có thể xem như là chuyện thường ngày.
Nhưng tầm mắt cậu di chuyển xuống, nhìn thấy bàn tay phải máu tươi đầm đìa của Hạ Kiều, vẫn chân thành thở dài: "Tôi thà rằng đây là si rô."
Hạ Kiều phối hợp đưa tay ra, trên mặt không có một chút vẻ đau đớn, ngược lại vì cảm xúc ẩn chứa trong lời nói của cậu mà xin lỗi: "Xin lỗi."
Trì Tuyết Diễm lắc đầu, động tác rất nhẹ kiểm tra vết thương trên tay anh, dùng nhíp lấy vụn thủy tinh nhỏ ra.
Lúc Hạ Kiều và Phương Thời Nhĩ đánh nhau, đập vỡ tấm gương bên cạnh bồn rửa tay, mảnh thủy tinh bén nhọn cắt vào tay, cũng văng lên trán.
May mắn vết thương không sâu, không có tổn thương đến động mạch, tuy rằng nhìn thê thảm, nhưng phần lớn chỉ là một vài vết cắt nông ở ngoài da, máu rất nhanh đã ngừng chảy.
Khác với cậu đã từng được giáo dục bạo lực chuyên nghiệp, Hạ Kiều không biết xuống tay ở đâu để hiệu quả cao tiết kiệm sức, có thể làm cho người ta nhanh chóng mất đi năng lực phản kháng nhất.
Trong cuộc sống suôn sẻ và tươi sáng của anh, hẳn là căn bản không có cơ hội và nhu cầu đánh nhau với ai cả.
Cho nên anh chỉ là vung nắm đấm một cách loạn xạ về phía Phương Thời Nhĩ, trong tiếng gió mang theo cơn phẫn nộ cực kỳ mãnh liệt, hoàn toàn khác với sự ôn thuận hiền hòa thường ngày.
Cho dù khi mảnh gương sắc bén đâm thủng da, máu tươi tuôn ra ào ạt, cũng không có chút do dự và tạm dừng nào.
Trong nháy mắt đó, Trì Tuyết Diễm gần như sinh ra một ảo giác.
Người trước mắt này hình như yêu mình thật sự.
Trong một thế giới đỏ như máu nghiêng trời lệch đất.
***
Các mảnh thủy tinh lấp lánh nằm rải rác trong chiếc khay bằng thép không gỉ.
Khử trùng vết thương xong, Trì Tuyết Diễm thu suy nghĩ lại, nghiêm túc băng bó cho anh.
"Tôi chỉ làm sạch đơn giản, tốt nhất là đến bệnh viện để kiểm tra lại.
Ngoài ra, tôi không biết liệu tôi có để lại sẹo hay không, có thể kê toa một số loại thuốc tránh sẹo."
Trì Tuyết Diễm buông tay xuống, quay đầu thu dọn hòm thuốc.
Hạ Kiều nhìn tay phải của mình lơ lửng giữa không trung được băng bó thỏa đáng, không nói gì, vẻ mặt vẫn ấm áp như mọi khi.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ không quan trọng.
Một lát sau, hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng riêng.
Không giống Phương Thời Nhĩ ngay từ đầu đã bị Trì Tuyết Diễm đánh trọng thương, Hạ Kiều chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến không cần người dìu, chỉ là bàn tay buông thõng bên cạnh quấn đầy băng gạc.
Cách đó không xa vẫn còn những người bạn vừa tham dự bữa tiệc.
Một thanh niên trong đó để ý thấy bọn họ xuất hiện, vội vàng bỏ lại những người xung quanh, mang theo vẻ mặt thân thiết bước nhanh tới, sợi dây chuyền vàng trên cổ lắc lư với biên độ rộng.
Hiển nhiên, thanh niên sắc sảo nhà giàu mới nổi vừa tiến vào vòng tròn quan hệ này, lại tìm được một cơ hội để hàn gắn mối quan hệ với con trai thứ hai của Hạ gia.
Không ai mảy may nghi ngờ điều đó.
"Anh, vết thương thế nào rồi?" Trần Tân Triết vội vàng tiến lên, "Có muốn em đưa đến bệnh viện không?"
Hạ Kiều không để ý tới cậu ta, sóng vai cùng Trì Tuyết Diễm rời khỏi cái nơi hào nhoáng ồn ào này.
Trần Tân Triết cũng không từ bỏ, bám sát theo hai người, dường như vẫn đang tìm cơ hội để tiếp cận.
Bảo vệ lái chiếc xe thể thao màu đỏ đến cửa, Trì Tuyết Diễm nhận chìa khóa, tự giác đảm nhiệm vai trò tài xế.
Hạ Kiều hiện tại khẳng định không thích hợp để lái xe nữa.
Khi anh ngồi vào ghế phụ đóng cửa lại, Trần Tân Triết suốt quá trình bị bỏ lơ vẫn cố chấp theo sát phía sau, nhoài người bên cửa sổ xe cúi đầu thăm dò.
Ở góc độ người bên ngoài không để ý thấy, câu hỏi thăm lần này của cậu ta chân thành hơn nhiều.
"Anh, tay của anh không sao chứ? Có nghiêm trọng không?"
Hạ Kiều liếc mắt nhìn cậu, giọng điệu lại khôi phục vẻ thản nhiên như trước: "Không sao, chỉ là trầy xước."
Trần Tân Triết lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dũ bỏ những hoạt bát lanh lợi mồm mép trước đó, thành khẩn nói: "Vậy thì tốt rồi, vừa rồi em bị dọa sợ, không ngờ hai người lại đánh nhau."
Trì Tuyết Diễm ở một bên yên lặng nghe, vẫn chưa lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Thì ra Hạ Kiều không chỉ cố ý thua Trần Tân Triết.
Hai người bọn họ căn bản là quen biết nhau từ trước.
Trần Tân Triết nhìn thấy phản ứng không che dấu của Hạ Kiều trước mặt Trì Tuyết Diễm, lúc này ý thức được mối quan hệ giữa bọn họ, khẳng định cũng không giống với biểu hiện bên ngoài.
Phía sau truyền đến tiếng còi xe không kiên nhẫn, thanh niên đóng vai kẻ nhà giàu mới nổi tranh thủ thời gian, tốc độ cực nhanh nói: "Anh, em cảm thấy là em nên tặng quà kết hôn, lần này chúng ta đổi thành chia hai tám?"
"Không cần." Hạ Kiều cười cười, thu hồi tầm mắt, "Vẫn như cũ."
Nghe vậy, Trần Tân Triết không khách sáo nữa, lộ ra một hàm răng trắng, có chút thẳng thắn cười nói: "Được, cám ơn anh, tân hôn vui vẻ, trăm năm hảo hợp!"
Cậu ta thông minh lui về phía sau một bước, vẫy vẫy tay với hai người, nhìn theo chiếc xe thể thao nghênh ngang rời đi, lại trở thành bộ dáng trơn lùi vội vã thể hiện vẻ ân cần đó.
***
Gió đêm mùa hè rít gào vụt qua.
Trì Tuyết Diễm cầm vô lăng, hỏi người yêu đã đổi vị trí ở bên cạnh: "Chiếc xe anh thua cậu ấy, có phải Hạ Tiêu mua cho anh không?"
Hạ Kiều đáp lại: "Phải."
Như vậy thứ lần trước thua Trần Tân Triết tất nhiên cũng thế.
Anh ta đang đem những món quà được tặng dưới danh nghĩa sủng ái kia, mượn tay người khác, âm thầm lặng lẽ đổi thành vũ khí sau này có thể nắm được trong tay.
Trì Tuyết Diễm không hỏi nữa, tập trung nhìn chăm chú vào con đường phía trước, trong mắt tràn ngập ánh đèn đêm rực rỡ.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy, Hạ Kiều bên cạnh này rõ ràng còn có khí chất phản diện hơn so với cậu.
Chiếc xe thể thao màu đỏ rực dừng lại bên ngoài biệt thự.
Trì Tuyết Diễm tắt máy, liếc mắt qua hỏi anh: "Theo lý mà nói, có phải tôi nên đưa anh vào, sau đó giải thích một chút chuyện đã xảy ra với chú và dì hay không?"
"Đã khuya rồi, cậu lái xe về nghỉ ngơi đi." Hạ Kiều lắc đầu, "Tôi sẽ giải thích."
Trì Tuyết Diễm đoán được anh đại khái đã có phương án, nên không kiên trì nữa.
Hạ Kiều dùng tay trái đẩy cửa ra, đang muốn xuống xe thì động tác hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía cậu.
"Tôi biết hắn ta sẽ dẫn Trần Tân Triết tới." Hạ Kiều thành thật mở miệng, dường như đang xin lỗi, "Nhưng không biết mục đích của hắn là cậu."
"Tôi cũng không biết anh sẽ động thủ với hắn." Trì Tuyết Diễm giọng điệu tuỳ ý, "Vậy chúng ta xem như là huề nhau?"
Nghe giọng điệu thoải mái của cậu, Hạ Kiều im lặng một lát, đứng bên cạnh xe nhẹ giọng hỏi: "Cậu có phiền không nếu tôi dùng chuyện này làm cái cớ để phát huy?"
Câu hỏi này làm cho Trì Tuyết Diễm nở nụ cười.
Cậu nhìn cánh tay phải bị quấn băng kín mít của Hạ Kiều, thật lòng cảm khái nói: "Anh chắc là sẽ có một thời gian không thể lột hạt dẻ."
Ngoại trừ ba mẹ từng lột hạt dẻ ngào đường cho cậu khi cậu còn nhỏ, thì Hạ Kiều là người đầu tiên làm như vậy.
Giữa môi răng phảng phất còn lưu lại mùi hương thơm phức béo bùi đó.
"Nhớ gọi người đến lấy xe." Trì Tuyết Diễm một lần nữa khởi động chiếc xe thể thao, phất phất tay với anh, giọng điệu vui vẻ nói lời tạm biệt, "Chơi rất vui."
Hạ Kiều lẳng lặng nhìn cậu đi xa dần.
Sau khi anh bước vào nhà, thứ đầu tiên nghe thấy chính là tiếng kinh hô của Thịnh Tiểu Nguyệt: "Ôi, tay con bị sao vậy! Con bị thương ở đâu thế?"
"Vết thương nhỏ, không đáng gì." Anh không có biểu hiện gì lắc lắc đầu, "Sơ ý gây ra."
Tiếp theo, anh nói chúc ngủ ngon với mẹ, đi thẳng lên phòng của mình, làm như không có tâm trạng nói về vết thương.
Cho đến ngày hôm sau, Thịnh Tiểu Nguyệt từ chỗ Hạ Tiêu biết được chuyện xảy ra tối hôm qua.
Bà lo lắng gõ cửa phòng con trai mình: "Mẹ đã gọi bác sĩ, để ông ấy khám tay cho con nhé?"
Hạ Kiều mở cửa, thoạt nhìn tinh thần không tốt lắm, từ chối nói: "Tiểu Trì đã giúp con xử lý rồi, chỉ là vết thương nhỏ."
"Mẹ quên mất, tiểu Trì cũng là bác sĩ." Thịnh Tiểu Nguyệt thoáng yên lòng, nhân cơ hội này hỏi, "Hôm qua tiểu Trì không bị thương chứ? Mẹ nghe nói cậu ấy cũng có ra