Giọng nói trầm ổn từ tính tuôn ra trong góc quán cà phê, đợi đến khi người đàn ông cuối cùng cũng nói xong, bầu không khí rơi vào sự im lặng vi diệu trong giây lát.
Trì Tuyết Diễm nghiêng đầu, trên chiếc khuyên tai màu đen toả ra một tia sáng chuyển động, đó là chiếc khuyên tai có hình dạng bông tuyết nhỏ nhắn tinh xảo, cùng với biểu cảm khó tin nở rộ trong mắt cậu.
Một hồi lâu sau, cậu gần như tiêu hóa xong những lời nói này của đối phương, mới nghĩ đến một điều gì đó, hỏi ra một câu với đối tượng xem mắt tuyệt vời: "Vậy kết cục của tôi là gì?"
Vẻ mặt luôn nghiêm trang của đối phương, cuối cùng cũng xuất hiện vài phần ngập ngừng.
Anh ta lảng tránh ánh mắt của Trì Tuyết Diễm, mang theo một cảm xúc bất an sinh ra bởi vì sự thuần hậu thiện lương, thấp giọng nói: "Kết cục không tốt lắm.
"
Người đàn ông mặc một bộ âu phục cắt may phù hợp, chất vải cao cấp, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ danh tiếng khuất một nửa dưới ống tay áo, tư thái cả người hiện ra vẻ giáo dưỡng tốt, nhưng không tỏ ra kiêu ngạo, khiến cho Trì Tuyết Diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên đã sinh ra ấn tượng đẹp trai ôn hòa, ngây thơ thân thiện, cộng thêm vẻ tẻ nhạt mà liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Bây giờ, vẻ tẻ nhạt này đã biến mất.
Anh ta trả lời uyển chuyển, Trì Tuyết Diễm lại thấy hứng thú, chủ động truy vấn: "Là phá sản, đám đông xa lánh, hay là chết?"
Trì Tuyết Diễm nghĩ, nhân vật phản diện trong tiểu thuyết bình thường, đơn giản là mấy loại kết cục này.
Người đàn ông nhíu đôi lông mày rậm, vài giây sau thẳng thắn nói: "Những điều cậu nói đó đều có.
"
Chính là chết đi sau khi không còn thứ gì.
Có vẻ như nhân vật phản diện này đủ xấu.
Nói với người khác những lời gần như nguyền rủa như vậy, khá là xúc phạm, vì vậy ánh mắt của người đàn ông dời ra khỏi cốc cà phê, cố gắng quan sát phản ứng của Trì Tuyết Diễm.
Ngoài dự đoán của anh chính là, đối tượng xem mắt có mái tóc đỏ chói mắt cũng không có chút dấu hiệu nào của sự tức giận, trái lại cậu mỉm cười, trong ánh mắt thậm chí toát ra vài tia hứng thú.
"Tôi làm gì trong cuốn tiểu thuyết?" Cậu hỏi, "Nghề nghiệp là gì?"
Đối với câu hỏi này, người đàn ông hơi bất ngờ: "Cậu làm việc trong một công ty gia đình, nhưng không thường xuyên tới đó.
"
Trì Tuyết Diễm suy nghĩ một chút, phiên dịch chính xác nói: "Tức là phú nhị đại không có việc gì làm chỉ biết yêu đương! Vậy thì, trước đó thì sao? Tôi làm việc ở đâu?"
Giống như đang chơi trò chơi suy đoán, cậu chủ động nhắc nhở một câu: "Tôi vừa tan tầm liền tới đây, là loại công việc chính thức không liên quan đến gia đình, sáng chín chiều năm.
"
Cậu và mẹ đều cảm thấy rất thú vị khi thưởng thức biểu cảm kinh ngạc của người lạ khi nghe thấy nghề nghiệp của mình, cho nên cũng không đặc biệt thông báo cho đối tượng xem mắt biết nghề nghiệp hiện tại của bản thân.
Đối phương rõ ràng sững người, một lát sau trả lời: "Tôi không biết, trong sách không viết.
"
Trì Tuyết Diễm liền cười lắc đầu, trêu chọc nói: "Tôi cảm thấy có thể là anh đã xem sách lậu.
"
Loại tiểu thuyết nào để cho một nha sĩ trẻ em là nhân vật phản diện chứ?
Khí chất hoàn toàn không đúng, đổi thành bác sĩ phẫu thuật nghe còn tàm tạm.
Sau khi cười xong, Trì Tuyết Diễm hắng giọng, nghiêm túc nói: "Hạ tiên sinh, thật ra bây giờ tôi rất muốn hẹn anh ăn tối, quán lẩu đối diện kia hương vị rất ngon.
"
Cậu liếc nhìn bảng hiệu nhà hàng lẩu đầy màu sắc bên kia đường, giọng điệu hơi tiếc nuối: "Nhưng tôi tôn trọng suy nghĩ của anh, không lãng phí thời gian của anh, hơn nữa tôi có lịch trình khác.
"
"Nhưng nghiêm túc mà nói, tôi rất thích câu chuyện vừa rồi của anh, hai tách cà phê này cứ tính cho tôi.
"
Không đợi đối phương phản ứng lại, Trì Tuyết Diễm phất tay gọi nhân viên phục vụ trả tiền, thuận miệng nói: "Cứ dùng lý do tính cách không hợp đi, anh có thể nói với bác trai bác gái là vấn đề của tôi, không coi ai vào mắt, không lễ phép gì đó, tùy anh chọn, đều được hết.
"
Thuần thục sắp xếp xong kết quả buổi xem mắt này, cậu lắc lắc di động, cười nói: "Thêm bạn tốt chứ? Nhỡ đâu anh cần đối phó toàn diện hơn, tôi có thể phối hợp.
"
Sau khi khựng lại một tích tắc, người đàn ông ngồi đối diện gật đầu, không nói gì thêm, cũng mở điện thoại di động của mình: "Được, cảm ơn cậu.
"
Trong danh sách trò chuyện tràn ngập tin nhắn chưa đọc của Trì Tuyết Diễm, rất nhanh có thêm một người bạn tốt, cùng với một câu chào hỏi quy củ đến không thể quy củ hơn.
[Tôi là Hạ Kiều.
]
Hạ Kiều là đối tượng xem mắt thứ mười một Trì Tuyết Diễm gặp gỡ.
Cũng là người khiến Trì Tuyết Diễm ấn tượng sâu sắc nhất cho đến nay.
Dù sao đối với người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt mà nghiêm túc nói mình là người xuyên không, hẳn là rất hiếm thấy.
Theo cách nói của Hạ Kiều, thế giới bọn họ đang sống hiện giờ là một quyển tiểu thuyết đam mỹ, nhân vật chính là người khác, Trì Tuyết Diễm chỉ là một nhân vật phụ, cậu đơn phương thích nhân vật chính công Lục Tư Dực, vì thế không từ thủ đoạn định ra hôn ước, về sau càng lúc càng cố chấp trong tình yêu đơn phương vô vọng, làm rất nhiều chuyện xấu xa cản trở hai nhân vật chính thật lòng yêu nhau, là nhân vật phản diện ác độc xứng đáng, cuối cùng nghênh đón kết cục bi thảm.
Mà Hạ Kiều là người ngoài xuyên vào trong sách, bởi vậy biết được cốt truyện, anh ta không đành lòng nhìn thấy Trì Tuyết Diễm lúc này vẫn chưa quen biết Lục Tư Dực phải rơi vào kết cục này, cho nên đề nghị cùng cậu hợp tác kết hôn để tránh đi kịch tính, dù sao anh ta cũng là một thẳng nam cuồng công việc chỉ muốn lợi dụng thông tin trong sách để phát triển sự nghiệp và mang lại lợi ích cho mọi người.
Từng vòng logic đan xen, nghe như có thể tự trở nên hợp lý.
Đáng tiếc bất kỳ một người bình thường nào cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng những lời này, đương nhiên bao gồm cả Trì Tuyết Diễm.
Sau nỗi khiếp sợ ban đầu, cậu nghe xong, mới dần dần hiểu được ý đồ của Hạ Kiều.
Lấy tiến làm lùi, dùng các triệu chứng tâm thần phân liệt điển hình để dọa lui đối tượng xem mắt.
Cao thủ.
Cùng là kẻ xui xẻo bị ép tham gia xem mắt, cậu không khỏi sinh ra vài phần thương cảm đối với Hạ Kiều – người có một lỗ thủng to trong não, cùng với một chút xíu tiếc nuối.
Nghiêm túc kể câu chuyện xuyên sách kỳ lạ cho một người trưởng thành, có thể khó khăn hơn nhiều so với kể cho trẻ em những câu chuyện về nàng tiên cá.
Nếu như sớm biết Hạ Kiều với vẻ ngoài tẻ nhạt lại là người có tính tình kỳ quái mồm mép lanh lợi thế này, thì Trì Tuyết Diễm sẽ không muốn nhanh chóng kết thúc buổi xem mắt này như vậy, kết bạn thoải mái tán gẫu cũng không tệ, nói không chừng lát nữa còn có thể cùng nhau đi họp mặt chơi.
Cà phê trong tách chỉ cạn đi một chút so với lúc mới bưng lên, Trì Tuyết Diễm cuối cùng uống một ngụm, chính thức đứng dậy, tạm biệt người đàn ông dường như còn đang ngẩn người ở đối diện.
"Nói chuyện phiếm với anh rất vui.
"