Hạ Kiều không rõ ràng lắm phần lớn chi tiết khi Trì Tuyết Diễm và Lục Tư Dực ở bên nhau, vì thế cũng không thể biết những chi tiết đằng sau bức ảnh sinh nhật.
Góc nhìn luôn là một trở ngại không thể vượt qua trong câu chuyện này.
Anh biết rõ nguồn gốc của một bức ảnh thời thơ ấu của nhân vật phản diện, là bởi vì người nghe được câu chuyện xưa này, không phải là Lục Tư Dực.
Mà là "Hạ Kiều", người gặp lại Trì Tuyết Diễm rất lâu sau đó.
Trì Tuyết Diễm ngoài sách đã từng nhận xét, mỗi người một tình địch, rất công bằng.
Trì Tuyết Diễm trong sách cũng chú ý tới Hạ Tiêu, người dường như có thể hợp tác với mình.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu đã dời tầm mắt khỏi người Hạ Tiêu.
Bởi vì cậu gặp một người càng giống bản thân mình hơn.
Hạ Kiều khi đó vừa từ thiên đường rơi xuống vực thẳm, trong ánh mắt tràn ngập áp lực và đau khổ.
Chàng thanh niên tóc đỏ mỉm cười đầy men say vươn tay về phía Hạ Kiều đã không còn ngây thơ nữa.
"Anh thoạt nhìn có vẻ rất buồn.
"
Đó là câu thoại đầu tiên khi bọn họ gặp nhau.
Hạ Tiêu thúc đẩy cho buổi gặp xem mắt lần đầu tiên của hai người, sau đó gián tiếp dẫn đến lần gặp lại của bọn họ.
"Trì Tuyết Diễm" thực sự là nhân vật phản diện cố chấp.
"Hạ Kiều" cũng thực sự là một vai phụ nhỏ không quá quan trọng.
Anh ta dần dần trở thành tín đồ thành kính nhất, ở bên cạnh chàng thanh niên tóc đỏ khó có thể rời mắt kia, cho đến khi cam tâm tình nguyện dâng lên tất cả những gì mình có.
Trong những ngày tăm tối đột nhiên mất đi tất cả niềm vui, chàng thanh niên đó đã trở thành màu sắc rực rỡ duy nhất.
Đây là bí mật mà Hạ Kiều vẫn giữ lại cho riêng mình.
Cũng là một trong những nguyên nhân anh nghĩ đến chuyện thoả thuận kết hôn với Trì Tuyết Diễm.
Mặt khác, không đành lòng nhìn thấy Trì Tuyết Diễm lúc này còn rất bình thường sẽ rơi vào kết cục bi thảm.
Ngoài ra, nhân cơ hội đó giữ yên nhân vật phản diện nguy hiểm này ở một khoảng cách an toàn không can thiệp lẫn nhau, biến bị động thành chủ động.
Cả hai lý do đều đúng sự thật.
Anh đã chuẩn bị chu đáo nhất ngay từ đầu.
Nhưng Trì Tuyết Diễm luôn mang đến cho người ta những bất ngờ dồn dập không ngừng.
Hạ Kiều cho rằng nhân vật phản diện trong sách chỉ là lợi dụng việc "Hạ Kiều" si mê cậu ta, nhưng không biết câu chuyện tấm ảnh nghe có vẻ đơn giản kia, lại mang ý nghĩa là tình yêu chưa từng nói ra thành lời.
Hạ Kiều cho rằng bọn họ ở trước mặt người ngoài phối hợp diễn kịch với nhau, nhưng vào thời điểm đèn spotlight loé lên, lại nghe được tiếng tim đập rõ ràng của mình.
Rõ ràng anh không thích đàn ông.
Đây có phải là số phận của "Hạ Kiều"?
Hoặc, là số phận của "Trì Tuyết Diễm", nhất định sẽ sinh ra hứng thú với một người tên là Hạ Kiều.
Hạ Kiều không biết, anh thẫn thờ bỏ viên kẹo vào túi.
Bởi vì Trì Tuyết Diễm không biết từ khi nào đến gần anh giơ tay ra, lắc lắc trước mắt anh.
Trên bàn đặt một ly nước lăn tăn, ly thủy tinh màu xanh đậm làm nổi bật lát chanh vàng tươi.
"Có muốn nếm thử không?"
Trì Tuyết Diễm cười hỏi.
Hạ Kiều phục hồi tinh thần lại, cầm lấy ly nước chanh.
Anh nghe theo uống một hớp, kết quả tất cả những suy nghĩ linh tinh biến mất tăm ngay lập tức.
Trì Tuyết Diễm nhìn biểu tình khó miêu tả thành lời của anh, nhịn không được cười ra tiếng.
"Tôi tưởng anh sẽ nếm thử một ngụm nhỏ trước.
"
Cậu lập tức quay đầu kêu người rót một ly nước trắng, cười đến nỗi không dừng lại được: "Xin lỗi, trong nhà còn chưa có nước đường, chỉ có chanh mẹ anh mua về để trang trí, vì muốn trông cho đẹp, tôi đã thêm hai lát ——"
Trì Tuyết Diễm vẫn luôn tùy hứng như vậy.
Cậu nhanh chóng từ bỏ ý tưởng tự mình thử ly nước chanh này, nhưng hỏi anh với vẻ trêu chọc không thể che giấu: "Chua đến mức nào?"
Hạ Kiều chỉ có thể thành thật trả lời: "Rất chua.
"
Là ly nước chanh chua nhất mà anh từng uống, cho đến hiện giờ.
Trì Tuyết Diễm cười đủ rồi, mới không hề áy náy giơ hai tay lên: "Lỗi của tôi, buổi trưa mời anh ăn cơm, ăn món gì ngọt một chút.
"
Người giúp việc đi ngang qua bên cạnh cũng len lén cười.
Trong ngôi nhà mới đầy màu sắc, khảm một chút hạnh phúc hoàn hảo nhất.
***
Buổi diễn tập lễ cưới diễn ra vào buổi chiều theo kế hoạch.
Bờ biển xanh thẳm, trên bãi cỏ rộng mênh mông trong khách sạn xa hoa, khắp nơi đều là hoa tươi và bóng bay rực rỡ, trên chiếc bàn điểm tâm tinh xảo tạm thời không có bánh ngọt và món tráng miệng, mà chất đầy các món quà lưu niệm được đóng gói đẹp đẽ.
Đây là đám cưới trên bãi cỏ rất phổ biến trong giới trẻ ngày nay, ấm áp nhưng không mất tự do, lại có thêm vài phần lãng mạn của bờ biển mùa hè.
Trì Tuyết Diễm đi vài lần theo sự sắp xếp, sau đó bắt đầu tìm cơ hội lười biếng.
Trên bãi cỏ trải một tấm nhựa không biết tháo ở đâu xuống, Trì Tuyết Diễm mặc bộ âu phục uể oải nằm lên đó, thuận miệng nói: "Đi tới đi lui vẫn mệt quá, nếu có thể ngồi tổ chức hôn lễ thì tốt rồi.
"
Hạ Kiều cảm thấy cậu ta đang có ý đồ khác khi nhìn chằm chằm vào chiếc xe đẩy được người ta dùng để chở đồ cách đó không xa.
Anh bật cười, an ủi: "Chỉ còn một ngày cuối cùng thôi, cố lên.
"
Cố cho đến khi đám cưới kết thúc, mọi việc cũng xong.
Ánh nắng và gió biển lướt nhẹ trên mặt, bầu không khí thoải mái, Trì Tuyết Diễm nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên hỏi anh: "Đêm nay có nên nghỉ ngơi sớm một chút không, dưỡng đủ sức khoẻ không?"
Hạ Kiều nhẹ nhàng gật đầu.
Trì Tuyết Diễm giọng điệu tùy ý: "Vậy bây giờ kể trước phần truyện đang kể là vừa đẹp.
"
Kể câu chuyện của đêm tiếp theo.
????hử ????hách ????ìm ????????ang gốc, géc gô ~ ???? RUM????RUYỆ????﹒V???? ~
Hôm nay cậu không muốn biết đủ thứ chuyện xảy ra giữa mình và Lục Tư Dực, mà tò mò nhìn về phía người bên cạnh: "Kết cục của anh trong sách là gì?"
Cậu dường như quên hỏi câu hỏi khá quan trọng này.
Có lẽ là vì Hạ Kiều bên cạnh có một kiểu khí chất mạnh mẽ và trầm ổn, có thể khiến người ta vô thức cảm thấy, bất kỳ chuyện bất hạnh nào cũng không thể xảy ra.
Hạ Kiều hơi ngẩn người.
"Vận khí không tốt, gặp phải một tên côn đồ đang lên cơn kích động.
" Anh trả lời rất đơn giản, "Sau khi bị thương nặng thì qua đời.
"
"Hạ Kiều" - người luôn bị số phận trêu chọc - không chết vì âm mưu được lên kế hoạch tỉ mỉ, mà là trong những ngày sống cùng nhân vật phản diện, đột ngột qua đời vì một tai nạn thuần túy, bởi một hung thủ xưa nay không hề quen biết.
Trì Tuyết Diễm không khỏi cảm khái một tiếng: "Kết cục này rất qua loa, không hổ là vai phụ nhỏ không quan trọng.
"
Hạ Kiều cúi đầu đáp: "Ừ.
"
Ánh nắng mặt trời chiếu vào cơ thể mang lại một cảm giác ấm áp.
Bông hoa xinh đẹp trước ngực đung đưa trong gió.
Bông hoa chỉ dành cho chú rể.
Trì Tuyết Diễm nhìn bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi đoán sau này anh sẽ không gặp xui xẻo nữa "
Giọng nói nhẹ bẫng của cậu đã vẽ một dấu chấm cho câu chuyện ngày hôm nay.
Tô Dự làm phù rể cũng tham gia buổi diễn tập, cuối cùng đã tìm được hai người bọn họ,