Nhưng rất nhanh, Trì Tuyết Diễm đã hối hận vì hành động tiện tay này.
Điện thoại di động rung lên rì rì, luật sư Tô cùng với hình đại diện tinh anh nhanh chóng gửi tới một loạt tin nhắn nói chuyện riêng.
[Tô Dự: Lão Trì cậu trượt tay bấm nhầm à??? ]
[Tô Dự: A, tôi biết rồi, lão Trì cậu rốt cuộc cũng tán thành câu này đúng không! Hôn nhân quả nhiên đã thay đổi cậu! ]
Trì Tuyết Diễm:......
Không quá muốn để ý tới cái người gọi mình là lão Trì.
Cậu né tránh vấn đề này, dứt khoát chuyển đề tài.
[Shahryar: Lần này vẫn đang yêu nồng cháy hả? ]
[Shahryar: Thẳng nam các cậu hình như đều khá giỏi trong chuyện yêu đương.]
Đây là cảm nhận trong lòng cậu thời gian gần đây.
[Tô Dự:??!! ]
[Tô Dự: Ngoại trừ tôi, cậu còn có người bạn thẳng nam khác sẽ quan tâm đ ến vấn đề tình cảm cùng với cậu hả? Tại sao tôi không phát hiện ra?? ]
[Shahryar: Ừ, cậu đại khái còn khuya mới phát hiện ra.]
[Tô Dự: A! ]
[Tô Dự: QAQ Tôi không phải là con chó duy nhất của cậu sao? ]
[Shahryar:......!]
[Shahryar: Cút.]
Thẳng nam thực sự là một sinh vật đáng sợ.
Trì Tuyết Diễm hoàn toàn không muốn để ý tới luật sư Tô chơi trò hai mang, rời khỏi khung chat, trở lại giao diện trạng thái, lãnh khốc hủy bỏ ngón tay cái vừa mới sáng lên kia.
Cậu bị chiếc ghế sofa thoải mái níu giữ, cơn buồn ngủ tiêu tan, nhưng không muốn nhúc nhích, vì vậy hôm nay cậu sẽ không ngủ trưa, chơi điện thoại di động một chút rồi trở lại phòng khám.
Trì Tuyết Diễm tiện tay trượt xuống, thưởng thức sinh hoạt hàng ngày của bạn bè và người thân.
Hàn đổng và Trì tổng gần đây đắm chìm trong thế giới hai người đã lâu không gặp, ngay cả nhìn những đám mây ngoài cửa sổ công ty, cũng có thể nhìn ra hình dáng của tình yêu.
Dì Tiểu Nguyệt đang thử phơi khô hoa hồng màu hồng phấn, sau đó tự tay làm thành đồ trang trí có thể giữ làm kỷ niệm vĩnh viễn.
Chú Hạ đi thị sát và họp hành khắp nơi, hầu như ngày nào cũng bôn ba bên ngoài.
......!Bên dưới còn có một bình luận ngắn gọn do Hạ Kiều để lại.
Nhìn đến đây, Trì Tuyết Diễm nhịn không được nở nụ cười.
Cậu thường xuyên nhìn thấy bóng dáng Hạ Kiều dưới hai kiểu bài đăng, một là đối với loại tâm tình yêu đương giống Tô Dự đăng, anh sẽ yên lặng khen ngợi, còn có một loại liên quan đến công việc, anh sẽ nghiêm túc để lại bình luận.
Ngược lại thực sự rất yêu thích sự nghiệp hiện tại.
Ví dụ như gần đây Diệp Kình đang chuẩn bị một phiên bản mới cho app Ba cái cây, cho nên mấy ngày nay thường xuyên chạy đến các cánh đồng, đi khảo sát một số nơi vùng sâu vùng xa có nông sản đặc sắc nhưng vận chuyển bất tiện, cả người phơi nắng một vòng, luôn phong trần mệt mỏi, nhưng thần thái sáng láng, hăng hái vô cùng.
Là đại diện của nhà đầu tư, Hạ Kiều không trực tiếp can thiệp vào hoạt động cụ thể của công ty anh ta, cũng không cần chạy theo khắp nơi, nhưng thường xuyên cùng anh ta họp từ xa để trao đổi, tìm hiểu những diễn biến mới nhất.
Là giám sát, cũng là học tập.
[Diệp Kình: Hôm qua gần như thức suốt đêm, bây giờ thấy tảng đá nào cũng đều giống gối đầu, muốn dựa vào đó ngủ một giấc.
Đây có lẽ là cơn buồn ngủ hạnh phúc.]
Hình ảnh là một cánh đồng dâu tây mùa đông màu đỏ và màu xanh lá cây đan xen, ở lối vào có một tảng đá thú vị được tạo thành một cách tự nhiên, rất giống với hình dạng của một chiếc gối.
[Tiểu Thập Nhất: Theo kế hoạch hiện có, thời gian rất dư dả, chú ý đến thân thể.
]
Nhà tư bản xứng chức và nhân văn.
Điểm chú ý của Trì Tuyết Diễm lại hoàn toàn khác.
Cậu tiện tay đánh một dòng cảnh báo.
[Shahryar: Tôi có một hòn đá giống thế này, ngủ dậy sẽ bị cứng cổ, không nên thử.]
Mặc dù nghe có vẻ rất kỳ lạ, nhưng cậu đã mua một tác phẩm điêu khắc bằng đá có hình chiếc gối mô phỏng như làm bằng vải ở Gia Cư Thành, còn thực sự đã thử gối đầu lên đó để ngủ.
Ngủ trên đó rất mát mẻ, ngay cả giấc mơ cũng lạnh căm căm.
Chỉ là sau khi ngủ dậy xoa cổ nửa ngày.
Hồi tưởng lại giấc ngủ trưa đặc biệt đó, Trì Tuyết Diễm đang vừa cười vừa đánh chữ, Hạ Kiều dĩ nhiên đã kết thúc cuộc nói chuyện với mẹ.
Anh nghe thấy điện thoại di động được đối phương cầm trong lòng bàn tay vẫn rung lên không ngừng, là âm thanh nhắc có tin nhắn mới.
Theo tiếng nhìn qua, đúng lúc thấy nụ cười vui vẻ trên mặt Trì Tuyết Diễm.
"Đang nói chuyện phiếm với người khác sao?"
Trì Tuyết Diễm nghe thấy anh hỏi, mới phản ứng lại, chuyển trở về giao diện chat.
Tô luật sư bị biếm vào lãnh cung đã tự mình lải nhải một đống.
Cậu thuận miệng nói: "Tô Dự lại làm phiền tôi."
Ngay sau đó, Trì Tuyết Diễm nhìn lướt qua tin tức chưa đọc, tiếp tục nói với Hạ Kiều: "Quán bar của lão Vương trước khi đóng cửa ăn Tết, sẽ có ban nhạc đến biểu diễn vào đêm giao thừa, hắn chuẩn bị đi xem với bạn gái, thuận tiện hỏi chúng ta có muốn cũng đi hay không."
Rõ ràng chính là muốn khoe ân ái.
Trì Tuyết Diễm còn chưa gặp qua người bạn gái cũng làm luật sư của Tô Dự, nhưng trong ấn tượng của cậu, hình như đây xem như là một kỳ yêu đương tương đối dài.
Tô Dự hiển nhiên rất thích đối phương, ước gì mỗi ngày đều khoe cho người khác xem.
Hạ Kiều nghe xong hỏi cậu: "Cậu có muốn đi không?"
"Không biết đến lúc đó có rảnh hay không." Trì Tuyết Diễm nói, "Còn anh thì sao?"
Lời ra khỏi miệng, cậu lại cảm thấy, câu hỏi này là dư thừa.
Hạ Kiều quả nhiên nhẹ nhàng gật đầu: "Cậu quyết định."
Sau khi mối quan hệ của họ thay đổi đột ngột, họ còn chưa cùng nhau đối mặt với gia đình hoặc bạn bè thân thiết.
Trước mặt nhân viên công ty tương đối xa lạ, trên thực tế không cần phải cố ý làm ra hành động thân mật gì lắm để chứng minh mối quan hệ, ngược lại sẽ có vẻ không phù hợp.
Nhưng trong những dịp riêng tư với bạn bè và gia đình, thân mật là lựa chọn duy nhất.
Biểu diễn thuần thục muốn sao làm vậy không chứa đựng tình cảm lúc trước, bây giờ đột nhiên trở nên trúc trắc, không thể làm một cách tự nhiên như thế nữa.
Đây là một vấn đề ái muội và khó khăn.
"Đến lúc đó nói sau." Trì Tuyết Diễm quyết định giao đáp án cho thời gian, "Dù sao lão Vương cũng sẽ giữ lại vé cho tôi."
Trong suy nghĩ ngầm hiểu biết lẫn nhau, Hạ Kiều không phản đối: "Được."
Trì Tuyết Diễm buông tấm chăn nhỏ ấm áp xuống, từ trên ghế sofa đứng dậy, đồng thời nhắc nhở: "Trong khoảng thời gian này phòng khám đặc biệt bận rộn, hôm nay hẳn là tôi sẽ tan tầm muộn hơn anh, có thể không cần chờ tôi cùng nhau về nhà."
Một hoặc hai tháng trước khi hết năm, nhiều người sẽ dành thời gian để xử lý tốt các vấn đề về răng miệng của mình và gia đình, yên tâm đón chào năm mới đến, cũng có thể tận hưởng tốt hơn thời gian đoàn tụ hiếm hoi trong năm.
Cậu đi về phía cửa văn phòng, đang định đẩy cửa rời đi, nghe thấy người phía sau nghiêm túc hỏi: "Vậy tôi có thể đợi cậu cùng về nhà không?"
Nghe Hạ Kiều hỏi như vậy, Trì Tuyết Diễm liền nở nụ cười, nhẹ nhàng đè tay nắm cửa xuống: "Tùy anh."
Khóa cửa chuyển động, thư ký ngồi bên ngoài lễ phép kêu một tiếng "Trì tiên sinh", theo thói quen đón và tiễn cậu đến thang máy.
Bóng lưng quen thuộc lập tức biến mất trong tầm mắt, thay vào đó xuất hiện ở khung cửa sổ.
Chàng thanh niên tóc đỏ ăn mặc rất giản dị rời khỏi tòa nhà văn phòng, bước chân lười biếng băng qua đường, đi vào tòa nhà đối diện.
Sắc nắng lưu chuyển bềnh bồng, các mảng sáng tối biến đổi huyền ảo trên đường, dòng người như thoi đưa, mặt trời dần dần lặn về phía tây.
Cho đến khi hoàng hôn làm cho bầu trời đầy màu sắc, cả thành phố ngập trong vẻ đẹp mờ tối, lướt qua người đi bộ vội vã và quán cà phê luôn nhộn nhịp, rìa của tách cà phê bằng sứ trắng cũng nhuộm đầy màu sắc.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen rời khỏi tòa nhà văn phòng, với một túi quà trong tay, bước chân vững chãi băng qua đường, đi về phía đối diện.
Lần đầu tiên anh bước vào tòa nhà.
Theo hướng dẫn các tầng lầu, thang máy dừng lại ở tầng một của phòng khám nha khoa.
Anh bước ra khỏi thang máy, nhân viên lễ tân nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lịch sự hỏi: "Xin chào, anh có hẹn không?"
Bây giờ là giờ làm thêm, chỉ còn lại vài bác sĩ vẫn còn bận rộn trong phòng khám, đều là đang xử lý những chiếc răng có tình trạng tương đối phức tạp của bệnh nhân.
Đã đến giờ này rồi, theo lý mà nói, hẳn là sẽ không có khách mới tới.
Hơn nữa vị tiên sinh này không mang theo trẻ con, nhìn cũng không giống kiểu người lớn sẽ sợ bác sĩ, ngoài ra trong tay còn mang theo quà.
Anh ta có đi nhầm tầng không?
Nhân viên lễ tân vừa âm thầm lặng lẽ thưởng thức soái ca, cũng vừa tò mò trong lòng.
Giọng điệu của vị khách lạ rất ôn hòa: "Tôi không đặt hẹn trước, là đến tìm người."
Nhân viên lễ tân hiểu ra gật đầu: "Được rồi, ngài đang tìm bác sĩ hoặc bệnh nhân nào? Hiện giờ có một số bác sĩ đã tan làm rồi."
Anh trả lời: "Tôi tìm bác sĩ Trì."
Chỉ có một bác sĩ họ Trì ở đây.
Cho nên cô trả lời rất nhanh: "Bác sĩ Trì ở phòng khám số 8, đi dọc theo hành lang này là có thể nhìn thấy hướng dẫn, anh ấy chắc là sắp tan làm, ngài có thể đợi một chút trong khu vực chờ bên ngoài phòng khám."
Người đàn ông lạ mặt tao nhã cảm ơn cô, rồi xoay người đi