Dưới ánh mặt trời, tờ giấy gói kẹo xinh đẹp lấp lánh nằm trong lòng bàn tay một lúc lâu trước khi nó được người trước mắt lấy đi.
Trì Tuyết Diễm nhìn Hạ Kiều cầm lấy giấy gói kẹo nhăn nhúm, nhưng không ném vào túi rác, mà giữ lại trong lòng bàn tay mình.
Cậu hỏi, "Tại sao không vứt nó?"
Hạ Kiều nói: "Là viên kẹo đầu tiên cậu lấy đi, cần phải cất giữ.
"
Vì vậy Trì Tuyết Diễm bình tĩnh nhìn anh một lát, khẽ mỉm cười dời mắt đi, không nói gì nữa.
Cậu đã nhận ra tình yêu, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp nhất để tuyên bố.
Trong cuộc sống quá khứ, Trì Tuyết Diễm rất kén chọn đối với nhiều thứ, ngoại trừ ba bữa một ngày, cậu luôn luôn, bất kể là đối với người hay việc, thường xuyên đòi hỏi cái đẹp và niềm vui vượt quá tiêu chuẩn của thế gian.
Ông trời dường như cũng yêu thích cậu, sẵn sàng hào phóng thực hiện mọi mong muốn kén chọn của cậu, nhờ thế cậu đã trải qua hơn hai thập kỷ rực rỡ và may mắn.
Lần đầu tiên cậu thử nhảy bungee, khi rơi xuống cậu đã nhìn thấy thế gian đẹp đẽ nhất.
Lần đầu tiên thử yêu đương, hẳn lời tỏ tình cũng phải được mở đầu bằng áng thơ hay nhất.
Đây là hoạt động tâm lý mà đối tượng yêu thầm không cần phải biết.
Anh ấy chỉ cần chờ đợi.
Thời gian chờ đợi này sẽ không lâu, bởi vì Trì Tuyết Diễm xưa nay luôn là người làm việc rất dứt khoát.
Trước khi chính thức nhắc đến yêu đương, cậu có một việc cần giải quyết triệt để.
- --- Quyển tiểu thuyết khiến cậu và Hạ Kiều bước vào cuộc hôn nhân thỏa thuận này.
Cuộc tổng vệ sinh chính thức kết thúc, hai người cùng nhau ra ngoài vứt túi rác.
Cảm nhận cơn gió lạnh thấu xương, trở lại ngôi nhà ấm áp, một niềm hạnh phúc thuộc về riêng mùa đông ào ạt dâng đến.
Ngoài ra còn có một sự ngạc nhiên hơi giả tạo.
Trì Tuyết Diễm cùng Hạ Kiều đi ngang qua phòng bếp, làm như mãi đến lúc này mới phát hiện ra Trì Trung Nguyên.
Hàn Chân Chân nghe thấy động tĩnh, lập tức giật lấy cái muôi từ tay chồng, sau đó giải thích như không có chuyện gì xảy ra: "Hôm nay dì Linh nghỉ làm, ba con tới đây ăn cơm ké, giúp mẹ một tay đó mà.
"
Trì Tuyết Diễm cảm thấy mình thỉnh thoảng há miệng nói nhăng nói cuội, đại khái là kế thừa từ mẹ.
Để tránh bị phát hiện sơ hở, Hàn Chân Chân nhanh chóng chuyển đề tài, chụp đại một loại rau may mắn trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt trên bàn bếp.
"Đúng rồi, loại rau này từ trước tới giờ mẹ chưa từng thấy qua, bề ngoài kỳ lạ, nhưng trong đánh giá đều nói hương vị không tệ.
"
Bà nói, rất chân thành khen ngợi nửa kia của con trai: "App đó dùng để mua đồ khá là tốt, biểu tượng cũng dễ thương, mỗi dịp lễ hội khác nhau lại có trang trí khác nhau.
"
Trên chiếc túi mua sắm được đặt tùy ý trên mặt đất, in biểu tượng quen thuộc, ba cái cây nhỏ với nét vẽ trẻ con, lúc này được điểm xuyết thêm hương vị ngày Tết.
Vào dịp Giáng sinh, ba cái cây nhỏ trong biểu tượng lần lượt đội chiếc mũ đỏ trắng, bây giờ gần hết năm, trên thân cây dán chữ PHÚC đỏ thắm, rất có không khí lễ Tết.
Cho dù đề tài này chuyển biến vô cùng cao minh và tự nhiên, Trì Tuyết Diễm vẫn không thể không nhắc nhở mẹ mình đang cầm muôi nói chuyện phiếm.
Giọng điệu của cậu cũng rất chân thành: "Mẹ, mẹ nhìn vào trong nồi một chút đi, bốc khói rồi kìa.
"
"! ! "
Hàn Chân Chân lập tức không để ý đến hai người bọn họ, luống cuống tay chân xoay người cầu cứu: "Lão Trì! Bốc khói rồi kìa!!"
Lão Trì cũng luống cuống tay chân, vội vàng cầm lấy một cái chén xông về phía bồn rửa, vội vàng vặn vòi nước: "Thêm nước thêm nước!"
"Nè nè nè, có phải thêm quá nhiều rồi không?!"
"! ! Có vẻ vậy, nhưng không sao đâu, đun thêm chút nữa là cạn xuống.
"
Nghe có vẻ hợp lý, nhưng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hàn Chân Chân trầm mặc một giây, cảm thấy việc cấp bách nhất vẫn là đuổi quần chúng vây xem đi trước: "Hai đứa làm vệ sinh xong rồi sao? Mẹ sẽ rửa trái cây cho con, đi ra ngoài ngồi và nghỉ ngơi, xem TV đi.
"
Nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc này đến phiên Hạ Kiều muốn nói lại thôi.
Thôi bỏ đi, dù sao cũng có bánh sandwich kẹp hạt dẻ.
Hai người nghe lời trở lại phòng khách, mặc cho hai vị trưởng bối hành hạ nhà bếp.
Trì Tuyết Diễm tiện tay bật TV lên, cảm thán một tiếng: "Hy vọng buổi tối có thể ăn được món ăn từ loại rau kỳ lạ kia.
"
Thay vì nhìn thấy nó nằm trong thùng rác tối tăm.
Hạ Kiều nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Nếu như làm món xào đơn giản, hẳn là sẽ không quá tệ.
"
Trì Tuyết Diễm xua tan ảo tưởng của anh: "Mẹ tôi nhất định sẽ chọn một cách làm phức tạp.
"
Vì thế Hạ Kiều kềm chế để duy trì đánh giá của mình về dì Hàn nói hay hơn làm, ngược lại hứa hẹn: "Nếu cậu muốn ăn, ngày mai sẽ làm cho cậu.
"
Trì Tuyết Diễm mang theo ý cười: "Đặt trong bánh sandwich thay cho rau salad được không?"
"! ! Tôi không nghĩ đến cách làm này.
" Hạ Kiều thành thật nói, "Có thể thử xem sao.
"
Trì Tuyết Diễm nghĩ, cái bánh sandwich kẹp hạt dẻ trong trí tưởng tượng kia càng lúc càng trở nên kỳ quái.
Cậu thích sự kỳ quái này.
Bởi vì chỉ liên quan đến nhau.
Tuy rằng hai người bọn họ đêm nay có khả năng không được ăn, nhưng loại rau hiếm thấy có nguồn gốc xa xôi đó, có thể xuất hiện trên bàn ăn của vô số người bình thường, lại có liên quan trực tiếp đến hai người bọn họ.
Đây là phần đặc sắc của ứng dụng Ba cái cây phiên bản mới, bao gồm một loạt các mặt hàng mới lạ không phổ biến nhưng độc đáo trên thị trường, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Quay ngược lại một thời gian dài trước đây, ứng dụng này còn chưa được gọi là Ba cái cây, vốn là một dự án thất bại sắp bị loại bỏ khỏi thị trường.
Chính Trì Tuyết Diễm đã "giải cứu" cho vị doanh nhân tuyệt vọng, rồi đặt tên mới cho ứng dụng.
Còn Hạ Kiều thực sự thực hiện việc "giải cứu" đó, rồi đưa dự án này đến con đường triển vọng to lớn hơn.
Con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, tạo ra một cơn bão trong tương lai xa.
Trên thế giới này có rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng bởi vì xuất hiện ở vị trí không đủ thích hợp, không được phát hiện bởi những người đáng lẽ yêu thích nó nhất, cuối cùng chỉ có thể mục nát một cách cô độc.
Cho nên hiện giờ, loại rau kỳ lạ trở lại bàn ăn, thiết bị tiên tiến đi vào nông trại, tất cả mọi thứ đi đúng hướng.
Tất cả là vì sự xuất hiện của con bướm.
Không có người thứ ba biết đến con bướm.
Trong phòng bếp liên tục có tiếng động, TV phát ra âm thanh ồn ào vừa đủ, trong bầu không khí hàng ngày bình thường nhất, Trì Tuyết Diễm quyết định lần cuối cùng nhắc tới quyển tiểu thuyết kia với Hạ Kiều.
Bắt đầu với Ba cái cây.
Cậu nhìn người bên cạnh: "Trong thời gian vừa qua, anh đã làm việc kinh doanh rất tốt.
"
Cho dù là Công ty truyền thông Vạn Gia nhận được từ trong tay Hạ Tiêu, hay là công ty Diệp Kình với quyết định tham gia đầu tư, công ty trước liên tiếp ra tác phẩm, công ty sau thì phát triển nhanh chóng.
Một từ May Mắn mỏng manh không thể giải thích tất cả những gì trước mắt.
Là cha mẹ ruột, Hạ Hoài Lễ và Thịnh Tiểu Nguyệt đương nhiên càng sẵn lòng tin rằng đó là năng khiếu kinh doanh trời cho của con trai được phát huy, ai cũng thấy rõ sự nghiêm túc chăm chỉ của anh trong mấy tháng nay.
"Hạ Kiều" chỉ là có tính tình ngây thơ, thật ra anh ta giống với anh trai, ít nhiều đều kế thừa phần trầm ổn tỉ mỉ trong tính cách của người cha, còn có sự cứng cỏi và thông minh, thực sự bẩm sinh thích hợp với làm ăn kinh doanh.
Mà ảnh hưởng bởi sự lãng mạn nhiệt tình trong gien của mẹ đối với anh, lại vừa vặn cân bằng cái tính tỉ mỉ có thể xuất hiện quá mức, khiến cho tính cách của anh thích hợp hơn với ngành quảng cáo cần sự mạo hiểm và sáng tạo nhất định.
Về phần cái app Ba cái cây có lượt cài đặt đang phát triển bùng nổ hiện nay, vẫn luôn do đội ngũ của Diệp Kình vận hành, công lao lớn nhất của Hạ Kiều trong đó, chính là đánh bậy đánh bạ làm quen với Diệp Kình khi đó đang ở dưới đáy, giới thiệu anh ta đến trước mặt Hạ Hoài Lễ.
Khả năng và may mắn của anh đã cùng nhau tạo ra thành tích hiện tại.
Đây là logic nhất quán hoàn mỹ trong mắt bậc cha mẹ đang kiêu ngạo vì con trai mình, không có chút hoài nghi nào.
Nhưng Hạ Tiêu – người duy nhất không kiêu ngạo vì anh - sẽ hoàn toàn ngược lại, nhất định nhận ra sự khác thường nào đó.
Đây không giống với "Hạ Kiều" vài tháng trước.
Khi đó anh tuy rằng thông minh, nhưng lại không có chí hướng gì, cũng không có hứng thú với làm ăn kinh doanh, bình thường chỉ là ở chung với đám bạn bè phú nhị đại, chơi game, tụ tập vui chơi, trải qua cuộc sống thoải mái nhưng tầm thường, chỉ có người may mắn ngậm thìa vàng khi sinh ra mới có thể có được.
Những người thân và bạn bè khác cảm thấy tình yêu và hôn nhân đã đột ngột thay đổi Hạ Kiều.
Nhưng ngay từ đầu Hạ Tiêu đã nhận định, cuộc hôn nhân vội vàng này chỉ là một trò chơi bất bình đẳng.
Trì Tuyết Diễm tùy hứng mạnh mẽ chi phối Hạ Kiều đơn phương mê say cậu, điều này tất nhiên sớm muộn gì cũng sẽ mang đến bất hạnh cho Hạ Kiều, chắc chắn không phải là hạnh phúc và thành công viên mãn như hiện tại.
Cho nên trong lòng Hạ Tiêu chắc chắn sinh ra hoài nghi.
Cùng lúc đó, Trì Tuyết Diễm phát hiện, Hạ Kiều không còn cố ý che dấu hành vi của mình, giống như lúc trước nữa.
Anh không còn dùng danh nghĩa tình yêu để bao bọc tham vọng trong sự nghiệp nữa, chẳng hạn như vì một câu nói đùa của người yêu, liền đưa danh thiếp của ba cho người khởi nghiệp nghèo túng không biết rõ chi tiết.
Bây giờ hoàn toàn ngược lại, anh dùng danh nghĩa sự nghiệp của mình, âm thầm cất giấu tình yêu.
Trì Tuyết Diễm nhớ tới lời Hàn Chân