Chiếc bình thủy tinh trên tủ đầu giường, lần đầu tiên nhuộm mùi hương hoa hồng.
Trong màn đêm đã buông xuống, những bông hồng nở rộ đột nhiên đung đưa, những cánh hoa đỏ thắm hôn lên bình hoa trong suốt, lặng lẽ rơi xuống bên giường, làm cho căn phòng yên tĩnh mờ ảo ấm áp hẳn lên.
Trì Tuyết Diễm dựa vào cửa phòng ngủ nhìn vào, nhịn không được nghĩ, loại hoa thích hợp nhất cắ m vào chiếc bình đó, có lẽ chính là bó hoa hồng đỏ này.
Nếu đổi lại là những bông hoa và những màu sắc khác, dường như đều thiếu một chút gì đó.
Ngày cậu đi đến trung tâm mua sắm một mình, đó là lần đầu tiên cậu đi mua bình hoa, rất nhanh đã chọn được chiếc bình này trong số đó, bởi vì cậu quen biết một người hoàn toàn hiểu rõ cậu.
Ngày cậu đi đến cửa hàng hoa một mình, cũng là lần đầu tiên cậu mua hoa hồng, rất nhanh đã chọn bó hoa này trong số đó, bởi vì nhân viên bán hàng nói rằng hoa hồng vừa hé nở phù hợp cắm trong gia đình hơn, có thể để được lâu hơn.
Hai ngày trôi qua, hoa nở đỉnh điểm nhất, toàn bộ phòng ngủ tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng.
Hương thơm tươi mới và nồng đậm hơn túi hoa khô.
Có tiếng bước chân phát ra trong phòng thay đồ, và giọng nói quen thuộc: "Thế này có được không?"
Trì Tuyết Diễm nghe tiếng nói nhìn qua, Hạ Kiều đứng ở cửa phòng thay đồ, trên người là một chiếc áo khoác màu sáng kiểu dáng đơn giản thoải mái, không giống phong cách sâu sắc lúc nào cũng thích màu tối của anh, nhưng vẫn đẹp mắt như cũ.
Cậu không soi ra bất kỳ khiếm khuyết gì, hơi gật đầu: "Xuất phát thôi."
Hạ Kiều lại khoác áo của cậu, là cậu chủ động cho mượn, giống như hôm Giáng sinh vậy.
Tối nay đến quán bar của Vương Thiệu Kinh chơi, ăn mặc giản dị sẽ tốt hơn.
Kỳ thật Hạ Kiều có thể mua vài món cho mình.
Nhưng anh trước sau vẫn không mua, Trì Tuyết Diễm cũng không hỏi.
Bọn họ đều có phong cách ăn mặc riêng biệt, lại vừa khéo có phong cách hoàn toàn khác với nửa kia.
Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, khi có nhu cầu tạm thời, cậu cũng sẽ tiện tay lấy một chiếc áo khoác của Hạ Kiều để mặc, càng tiện lợi tiết kiệm.
Một lợi thế lớn của bạn đời đồng tính, là quần áo có thể mặc lẫn lộn với nhau.
Trì Tuyết Diễm lại một lần nữa nghĩ đến lời nói này, cụm từ bạn đời trong đó, cuối cùng đã không còn là một trò đùa nữa.
Chú tài xế đã đợi ở dưới lầu, chú cười tủm tỉm chào hỏi hai người, đứng ở một bên nhìn ông chủ tự mình mở cửa xe cho người yêu, cẩn thận che hờ trên nóc xe.
Từ lần đầu tiên chú cùng ông chủ đi đón người yêu, đã là như vậy, vẫn luôn không thay đổi.
Chờ hai người lên xe, chú tài xế mới ngồi vào ghế lái, chiếc xe sang màu đen vững vàng chạy về phía trước.
Dọc trên đường đi, điện thoại di động trong túi Trì Tuyết Diễm thỉnh thoảng rung lên một cái, là âm thanh tin nhắn.
Cậu đang nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, lười lấy ra xem, mà Hạ Kiều cũng không hỏi nguyên nhân nữa.
Bởi vì ngày tháng đủ dài, anh đã biết, có thể quấy rầy Trì Tuyết Diễm như thế mà vẫn chưa bị kéo đen, nhất định là Tô Dự.
Tuy rằng chỉ lát nữa sẽ gặp mặt, nhưng luật sư Tô thích nói vẫn gửi rất nhiều tin nhắn linh tinh tới.
Trước đó Tô Dự đã thúc giục Trì Tuyết Diễm nhiều lần, kêu hai người bọn họ nhất định phải đến quán bar xem buổi biểu diễn này, bởi vì hắn sẽ tới đó cùng với bạn gái, là bạn tốt nhiều năm, Trì Tuyết Diễm vẫn chưa tận mắt nhìn thấy đối tượng của hắn.
Không hề che giấu ý định khoe khoang tình yêu.
Trì Tuyết Diễm vẫn lần lữa không đáp ứng, quyết định giao đáp án cho thời gian, bởi vì điều này có nghĩa là cậu và Hạ Kiều cũng phải biểu hiện sự thân mật ở trước mặt mọi người.
Bây giờ, thời gian đã cho cậu câu trả lời.
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe không ngừng lao vút về phía sau, ánh đèn thành phố rực rỡ vào ban đêm, một cảnh tượng phồn hoa nhộn nhịp.
Cách quán bar không xa có trường đại học, cho nên mấy con phố này thường có sinh viên đại học rủ nhau lui tới, ghé vào các hàng quán gần đó.
Kỳ nghỉ đông sắp bắt đầu, những người trẻ tuổi trên đường phố ngày càng nhiều, gặp nhau lần cuối trước khi về nhà vào kỳ nghỉ.
Ban đêm đường phố chật ních người, xe cũng đặc biệt nhiều, xe cộ di chuyển gian nan chậm chạp, vì thế Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều xuống xe bên cạnh đường chính, đi bộ về phía con đường nhỏ nơi quán bar ở đó.
Hai người tùy ý tán gẫu, cùng nhau đi vào biển người, dường như lướt qua một bóng người nào đó đã từng gặp.
Trì Tuyết Diễm mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng cậu không nhìn lại.
Một lần cũng không nhìn lại.
Câu chuyện xa xôi giống như một giấc mơ xưa cũ, trong dòng người ào ạt di chuyển lúc này, tan biến như sương mù.
Đẩy cửa ra, trong quán bar hiếm khi bật đèn rất sáng, không còn bầu không khí mờ ảo lúc trước, khắp nơi đều là tiếng nói chuyện náo nhiệt.
Ban nhạc sẽ biểu diễn tối nay đã có mặt, đang thử thiết bị trên sân khấu.
Vương Thiệu Kinh bận rộn xoay vòng vòng ở gần cửa, vừa mới chào hỏi Trì Tuyết Diễm, rất nhanh lại bị người ta kéo đi.
Khuôn viên quán bar không lớn, lúc này đầy khách, xứng đáng gọi là chen vai thích cánh.
Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều đồng thời nghe được một giọng nói hưng phấn.
"Lão Trì —— Bên đây bên đây!"
Tô Dự ngồi cạnh vị trí vàng mà Vương Thiệu Kinh đặc biệt dành cho bọn họ, đang đứng lên vẫy tay với hai người.
Lại bị hắn kêu như vậy, Trì Tuyết Diễm đi về hướng kia, đồng thời siết chặt nắm đấm: "Một ngày nào đó tôi phải đánh cậu ta một trận."
Xung quanh rất ồn ào, chỉ có Hạ Kiều gần sát bên mới có thể nghe thấy tiếng thì thầm này.
Anh còn chưa thực sự nhìn thấy dáng vẻ Trì Tuyết Diễm đánh người, chỉ từng nhìn thấy một lần cậu bình tĩnh thoải mái sau khi xử lý xong người khác.
Hình như không thể tưởng tượng được Trì Tuyết Diễm sẽ có biểu tình gì vào lúc đó.
Nhưng giờ phút này, Hạ Kiều nhìn thấy cậu mỉm cười.
Ở trong quán bar đông đúc, cùng với bạn bè thân thiết, Hạ Kiều đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cậu, cùng cậu đi về phía chỗ ngồi được dành riêng kia.
Hành động cần thiết, cũng không tính là quá thân mật.
Trì Tuyết Diễm làm như không phát hiện, vẫn nhìn về phía trước, có lẽ đang suy nghĩ tìm cơ hội gì có thể hợp lý hợp pháp dùng bạo lực xử lý Tô Dự một lần.
Ẩn dưới ánh đèn, ý cười trong mắt lóe lên, hàng lông mi khẽ động.
Từ sau hôn lễ, đây là lần đầu tiên Trì Tuyết Diễm cùng Hạ Kiều tụ tập với bạn bè, với thân phận người yêu.
Cuối cùng anh cũng gặp được cô bạn gái cùng làm luật sư của Tô Dự.
Ngoài dự đoán của cậu, đối phương thế mà là kiểu người có khí chất lạnh lùng xinh đẹp, nhìn qua rất khó tiếp cận.
Nhớ tới Tô Dự thường xuyên đăng một chuỗi đáng yêu lúc nửa đêm, Trì Tuyết Diễm có chút không thể liên kết đáng yêu với đối phương.
Có lẽ vì cậu là cong tự nhiên.
Rất khác biệt so với mạch não của thẳng nam.
Sau khi hàn huyên đơn giản, thừa dịp Tô Dự kéo bạn gái đến quầy lấy rượu, Trì Tuyết Diễm thuận miệng hỏi Hạ Kiều: "Anh có cảm thấy cô ấy đáng yêu không?"
Hạ Kiều ngẩn người, xác nhận lại: "Ai?"
"Bạn gái Tô Dự."
Kết quả qua một hồi lâu, Trì Tuyết Diễm cũng không đợi được câu trả lời.
Cậu có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Hạ Kiều cũng đang nhìn cậu.
Trong đôi mắt luôn rất trầm tĩnh, rõ rõ ràng ràng viết ra vẻ do dự.
Đối với câu hỏi này, đưa ra câu trả lời tiêu cực dường như không lịch sự, đưa ra câu trả lời khẳng định, thì có gì đó không đúng.
Vì vậy, anh chỉ có thể đưa ra câu trả lời thứ ba chính là im lặng.
Trì Tuyết Diễm nhịn không được nở nụ cười.
Cậu bỗng nhiên biết vì sao Tô Dự lại cảm thấy nửa kia đáng yêu dù rõ ràng trông rất cao lãnh.
Bởi vì bây giờ cậu cũng cảm nhận được tâm trạng tương tự.
Rất nhanh, ban nhạc trên sân khấu chính thức bắt đầu hát, thúc đẩy buổi tối càng lúc càng phấn khích lộ liễu hơn.
Phong cách của ban nhạc này vô cùng thả lỏng, cũng rất bốc, có người nhảy theo dưới sân khấu, có người lẳng lặng ngồi nghe, cũng có người tán gẫu trong bầu không khí náo nhiệt.
Cô gái bên cạnh Tô Dự tuy rằng không đứng dậy, nhưng vẻ mặt chăm chú, rõ ràng rất thích ban nhạc trên sân khấu này, là đặc biệt đến để xem biểu diễn.
Tô Dự thì không có ý này, hoàn toàn chỉ là tìm cơ hội tụ tập với bạn bè.
Xung quanh vốn là một đám đông ồn ào, không thiếu vài câu tán gẫu, hai người cũng không can thiệp lẫn nhau.
Trì Tuyết Diễm đã quen với việc cùng lúc làm hai chuyện, vừa nghe hát vừa nói chuyện tán dóc với Tô Dự.
Từ ly cocktail trong tay kéo đến gần đây ông chủ Vương lại mập thêm một vòng, sau đó kéo đến Tết nguyên đán càng lúc càng gần.
Tô Dự đột nhiên nhớ tới một việc, nhiều chuyện hỏi anh: "Ngày giao thừa cậu chuẩn bị trải qua thế nào hả?"
Hạ Kiều phần lớn thời gian ở bên cạnh lắng nghe, sẵn tiện nhìn sang.
Anh đã nghĩ tới chuyện này từ lâu.
Chỉ là lúc trước nhắc tới, Trì Tuyết Diễm có vẻ cũng không có kế hoạch gì, thái độ hết sức bình thản.
Năm nay ngày giao thừa rất đặc biệt, là ngày 14 tháng 2, sinh nhật Trì Tuyết Diễm.
Vì vậy, vào ngày này, cậu có ba tùy chọn kỷ niệm cùng một lúc: đêm giao thừa, sinh nhật, ngày Lễ tình nhân.
......!Nghe có vẻ bận rộn và mệt mỏi.
Bởi vậy, Trì Tuyết Diễm không chút do dự trả lời: "Trải qua một cách bình thường thôi."
Tô Dự châm chước một chút: "Là kiểu bình thường thế nào? Bình thường trong mắt người bình thường, hay là bình thường trong mắt cậu?"
"......"
Trì Tuyết Diễm trầm mặc một lát, bắt đầu liệt kê quy trình không chút thay đổi: "Ngủ đến khi tự nhiên thức, chơi điện thoại di động, ăn bữa cơm tất niên, cắt bánh kem, xem TV, bắn pháo hoa, qua 0 giờ ngủ."
Sinh nhật năm nay, cậu muốn trải nghiệm một cảm giác bình thường.
Ngoại trừ cắt bánh gato, những thứ khác đều là sắp xếp không thể bình thường hơn cho đêm giao thừa, nhưng năm nay gia đình mà cậu cùng nhau trải qua đêm này lại rất khác biệt.
Ba mẹ cậu muốn đi du lịch hai người, cậu sẽ cùng Hạ Kiều về Hạ gia ăn Tết.
Vì vậy, đó là kiểu bình thường đặc biệt nhất.
Tô Dự vẻ mặt tôi biết ngay mà: "Quả nhiên là bình thường trong mắt cậu! Thay bằng người bình thường, chắc chắn sẽ chọn trọng điểm trải qua ngày Lễ tình nhân có phải tốt hay không!"
Hắn biết Trì Tuyết Diễm lớn như vậy cũng chưa từng nghiêm túc chúc mừng ngày Lễ tình nhân một lần nào, bởi vì chưa từng có tình nhân.
Năm nay rốt cục yêu đương cộng thêm kết hôn, thế mà không có ý định cùng nửa kia ban ngày đi ra ngoài hẹn hò một chút, hưởng thụ thế giới hai người một lần.
Nhưng cũng không quá bất ngờ.
Dù sao đặt lên người Trì Tuyết Diễm cũng trở nên rất hợp lý.
Trì Tuyết Diễm không hề hứng thú với đề nghị của Tô Dự: "Ngày Lễ tình nhân bộ rất vui sao?"
Cậu tiếp tục liệt kê các quy trình phổ biến nhất: "Tặng hoa, mua sắm, ăn uống, xem phim, trao đổi quà tặng...!Nghe có vẻ không bằng đêm giao thừa, ít nhất không cần phải ra đường đông đúc."
Hạ Kiều ở một bên yên lặng lắng nghe.
Đây là cách Trì Tuyết Diễm không hứng thú ăn mừng ngày Lễ tình nhân.
Tô Dự thì liên tục lắc đầu: "Đừng tự coi nhẹ mình, cậu sẽ không trải qua như vậy, tôi cảm thấy cậu có khả năng lôi kéo lão Hạ đi chơi nhà ma hơn, hoặc là đi làm mấy chuyện tôi căn bản không thể nghĩ ra được."
Nói xong, hắn cũng không quên khoe khoang tình yêu mọi lúc mọi nơi: "Thật ra kiểu hẹn hò bình thường này cũng rất thú vị, ví dụ như nói chuyện vụ án trong lúc đi dạo