Đêm mưa ẩm ướt và kéo dài.
Trong rạp chiếu phim xa xôi chiếu một bộ phim không đặc sắc cũng không quá dở, trong phòng chiếu phim tối tăm thỉnh thoảng vang lên tiếng người xem ăn bắp rang giòn giã, vị trí vàng ở giữa lại trống vắng thật lâu.
Cặp vé xem phim mua trước bị lãng quên trong túi áo, lặng lẽ trôi qua khúc dạo đầu.
Các chọn lựa đã chuẩn bị lúc ban đầu cũng không được dùng, máy chơi game và màn hình lớn trong nhà vẫn tối thui, phòng khách lạnh lẽo và tối tăm, chỉ có một căn phòng được thắp sáng.
Bởi vì có một việc thích hợp hơn để làm tại thời điểm này.
Trong bình hoa trong suốt bên giường ngủ chính, hoa hồng mới được c ắm vào buổi sáng đang nở rộ.
Rèm cửa dày dặn ngăn cách màn mưa bên ngoài ngôi nhà, nhưng bên trong lại vẫn nóng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Trì Tuyết Diễm mờ mịt nhìn cái hộp nhung có chút quen thuộc kia, được nắm trong lòng bàn tay người yêu.
Đó là chi tiết thứ ba của tình yêu.
Mà lần này, cậu không biết rồi vẫn cố hỏi nữa.
Cậu đầu váng mắt hoa, trong khoảng thời gian ngắn tạm nghỉ, chỉ mơ hồ nhớ lại, buổi sáng trước khi đi ra ngoài, hình như đã quên điều gì đó.
Yêu cầu cần thiết của công việc, cậu đã quen không đeo nhẫn tại nơi làm việc, ngay cả khi hôm nay là một ngày đặc biệt, nhất thời không thể từ bỏ thói quen.
Hạ Kiều không nhắc nhở cậu.
Chắc là lại cố ý.
Cho dù Trì Tuyết Diễm tự mình nhớ ra, hẳn là cũng sẽ không tìm thấy nó ở vị trí thường đặt.
Cậu nhìn hộp nhung bị mở ra, bên trong không còn là cặp nhẫn kiểu dáng đơn giản, ý nghĩa bình dị ban đầu nữa.
Thay vào đó, là những chiếc nhẫn cưới từng được đeo cho nhau trước công chúng vào lễ cưới.
Chiếc nhẫn tinh xảo có vài góc cạnh nhỏ, giống như hình dạng của cây cầu.
Tối nay không có khách mời reo hò và vỗ tay, cũng không có chiếc gối để nhẫn thêu hoa hồng, chỉ có người yêu rõ ràng đã kết hôn một năm, lại giống như mới vừa quen biết.
Hạ Kiều cúi mặt xuống, nhẹ nhàng đẩy vòng nhẫn mát lạnh vào ngón áp út của cậu.
Trao đổi nhẫn cưới một lần nữa.
Chiếc nhẫn cưới thực sự mang theo tình yêu.
Trì Tuyết Diễm cũng bắt chước động tác của đối phương, đeo nhẫn cho anh, đồng thời nghiêm mặt nhắc nhở anh: "Không được hôn em nữa."
Cậu sắp hết oxy rồi.
Nhưng không nghe thấy giọng nói luôn ôn hòa bao dung kia.
Ánh mắt ướt át khiến cho giọng điệu nghiêm túc trở nên không thuyết phục lắm.
Ngay sau đó, những nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống chiếc cổ mong manh, vượt qua cổ áo sơ mi không biết bị cởi ra lúc nào, làm cho làn da trắng nõn dần dần nhuộm màu hoa hồng.
Trì Tuyết Diễm lại muốn đánh anh.
Nhưng đầu ngón tay mềm nhũn, ý thức vừa mới quay trở về chẳng bao lâu lại bị nước biển nuốt chửng.
Bên tai còn truyền đến yêu cầu vô lý nhân lúc người ta gặp khó khăn.
"Cuối tuần này không được phép ra ngoài."
Trì Tuyết Diễm không có sức lực đưa ra lời phản đối, mơ mơ màng màng nghĩ, dù sao cũng có bão đổ bộ, suy nghĩ cho sự an toàn, ở nhà cũng tốt, chờ tuần sau rồi nói tiếp.
Kết quả suy nghĩ của cậu hình như lại bị người đàn ông vô cùng hiểu rõ cậu nhìn thấu.
"Bão qua rồi cũng không thể đi, không được phép gặp lại anh ta."
Trì Tuyết Diễm cảm thấy yêu cầu này rất là vô lý, tuyệt đối không giống Hạ Kiều bình thường nói chuyện rất có đạo lý.
Cậu cố phản đối: "Anh biết rõ chúng em là bạn bè, không có bất kỳ quan hệ đặc biệt nào, chỉ là xem mắt..."
"Chúng ta cũng từng xem mắt, đây chính là quan hệ đặc biệt."
Giọng nói khàn khàn mang theo sự bướng bỉnh không thể chối cãi: "Sau đó chúng ta đã kết hôn."
Trì Tuyết Diễm trừng mắt nhìn anh một cái, ý đồ đẩy lòng bàn tay đang làm loạn ra: "Cố tình gây sự.
"
Nụ hôn rơi xuống bên cạnh đôi mắt sáng quyến rũ của cậu.
Trong mắt che phủ một tầng hơi nước mỏng manh, thật ra không có bao nhiêu tức giận thực sự.
"Em có thể không đồng ý." Hạ Kiều nói, "Nhưng anh không muốn em đi."
"Nếu em thật sự không đồng ý thì sao?"
"Chờ lúc đó nói sau."
Hô hấp của người yêu di chuyển qua cổ, mắt, dọc theo hai má rồi dịu dàng hôn đến đôi môi.
Chờ đến lúc đó sẽ nói gì?
Trì Tuyết Diễm hoàn toàn thiếu oxy rất nhanh quên mất điểm này.
Thật vất vả mới tìm lại được hô hấp, cậu lại có vấn đề mới muốn hỏi Hạ Kiều.
"Rốt cuộc anh còn giấu bao nhiêu chuyện không nói?"
Hạ Kiều cũng thật sự có rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu.
Những điều anh đã từng một mình suy nghĩ, đáp án hoặc xác định, hoặc không xác định.
Anh hỏi tất cả những chuyện anh có quan tâm nhưng chưa từng hỏi ra miệng.
"Tại sao trong bữa tiệc độc thân, sau khi chơi bản nhạc kia, mấy người kia sẽ hỏi em câu hỏi đó?"
Trong quán bar mờ tối, sau khi hát xong bài hát, chung quanh vang vọng tiếng la hét của các bạn học cũ, hoa bị ném đầy trời lên người nổi bật nhất trên sân khấu.
Bạn đánh đàn bass, nói chuyện yêu đương không?
"Là đêm mừng năm mới của năm thứ hai đại học, buổi biểu diễn vừa kết thúc, có một nữ sinh viên không quen biết đi lên tặng hoa, cô ấy rất khẩn trương, nói không nên lời, bạn học dưới sân khấu bắt đầu la hét giúp cô ấy."
Trì Tuyết Diễm kiên nhẫn trả lời, lặng lẽ kéo gối lại, thử gia tăng một chút khoảng cách an toàn với người nọ.
"Khi đó hầu hết mọi người đều không biết em, không gọi được tên em, cho nên mới gọi em như vậy."
Cậu giải thích kỹ lưỡng nguồn gốc của câu hô to kia, sau đó lại nghe Hạ Kiều hỏi về tung tích của bó hoa.
"Em có nhận bó hoa đó không?"
Cậu thiếu chút nữa không kịp phản ứng: "Bó hoa nào?"
"Bó hoa do nữ sinh viên không quen biết lên sân khấu tặng, em nhớ rõ cô ấy rất khẩn trương."
Trì Tuyết Diễm lại muốn mắng anh cố tình gây sự.
"Em không thích con gái, cho tới bây giờ cũng không thích."
"Cho nên có nhận không?"
"......"
Trì Tuyết Diễm cảm nhận được ánh mắt từ bên trên người mình rơi xuống, suy nghĩ một giây, cố ý chọc anh tức giận: "Quên rồi."
Hạ Kiều trước sau luôn chăm chú nhìn cậu không nói gì nữa, ánh mắt sâu thẳm.
Trì Tuyết Diễm lập tức ôm chặt gối vào lòng đề phòng.
Khuôn mặt trắng nõn chôn phía sau chiếc gối lông vũ mềm mại.
Không muốn thiếu oxy nữa.
Nhưng cậu quên rằng, có rất nhiều cách tạo ra ảo giác chết đuối.
Chiếc áo sơ mi trắng to rộng cho cậu mượn từng chút từng chút bị cởi cúc ra, giống như rèm cửa bị gió xuân thổi lung lay, lỏng là lỏng lẻo phất qua những bông hồng nở rộ bên cửa sổ, xuyên qua những cánh hoa đỏ thắm và những đài hoa màu xanh đậm, các mảng sáng tối theo đó di chuyển, dòng nước trong sạch thấm đẫm rễ cây.
Trì Tuyết Diễm rất nhanh không còn tâm trạng chọc tức người khác.
Trong cơn nóng rực dâng trào, xúc cảm của chiếc nhẫn cưới vừa đeo kia, đặc biệt rõ ràng, hơi lạnh và cứng rắn.
Lúc các giác quan quá mức mãnh liệt, cậu đành phải đầu hàng, trả lời ngắt quãng đứt đoạn: "Không nhận...!còn trả lại cho cô ấy, em không chạm tí nào vào bó hoa đó."
Người bao phủ bên trên cậu vẫn ăn mặc đàng hoàng, cổ chiếc áo sơ mi kiểu dáng cao cấp vẫn cài kín đến chiếc cúc trên cùng, ngay cả cà vạt cũng chưa cởi ra.
Hạ Kiều thích hợp mặc kiểu áo sơ mi này hơn cậu.
Nhưng lúc này Trì Tuyết