Cùng lúc đó, trong bãi đậu xe ngầm của tòa nhà thương mại đồ sộ, tài xế mở cửa xe, Hạ Hoài Lễ vừa mới tan tầm ngồi vào chiếc xe đi làm, mệt mỏi xoa xoa mi tâm.
Tài xế lái xe đến Hạ gia, sau một thời gian ngắn nhắm mắt nghỉ ngơi, Hạ Hoài Lễ bình tĩnh mở tài liệu trong tay ra.
Đầu tiên đập vào mắt là hình ảnh của chàng thanh niên tóc đỏ.
Hạ Hoài Lễ cũng không tìm thám tử tư gì, chỉ sai người đơn giản thu thập một vài tư liệu cơ bản của Trì Tuyết Diễm không tính là bí mật.
Thành viên gia đình, sở thích, trường học đã học, kinh nghiệm nghề nghiệp!
Khi nhìn thấy mái tóc đỏ chói mắt, sở thích đa dạng của chàng thanh niên, vẻ mặt Hạ Hoài Lễ cũng không thay đổi, đến lúc tầm mắt dừng lại ở chuyên ngành đại học của cậu ta, mới có một chút dao động.
Lại xem tiếp, ông nhìn chằm chằm vào nghề nghiệp hiện tại của Trì Tuyết Diễm, rốt cục lộ ra vài phần kinh ngạc.
Một lát sau, Hạ Hoài Lễ mở miệng hỏi tài xế phía trước: "Lão Mã, tôi nhớ lần trước khi anh thuận đường đi đón cháu gái, nói răng của con bé không tốt?"
"Đúng vậy, con bé thích ăn kẹo, sâu răng.
Hơn nữa rất nhút nhát, vừa nhìn thấy bác sĩ đã khóc.
" Tài xế thở dài, "Người ta vừa cầm cái gương soi răng tới, là nó lập tức khóc đến cào xé tâm can, khiến cho chuyện này kéo dài gần một tháng nay.
"
Hạ Hoài Lễ kiên nhẫn lắng nghe, đăm chiêu nói: "Vấn đề răng miệng không thể kéo dài.
"
"Thì vậy mới nói, nói đạo lý với nó thì nó lại không nghe, thật không có cách nào với tiểu tổ tông này! "
Chiếc xe êm ái chạy về phía trước, trong bóng đêm lác đác các mảng sáng tối, Hạ Hoài Lễ chậm rãi khép tài liệu lại.
***
Sáng thứ Hai.
Trì Tuyết Diễm đúng giờ đi tới phòng khám, chào hỏi các nhân viên quen biết như thường lệ.
Lúc cậu giơ tay lên qụet thẻ, dưới ánh mặt trời ấm áp buổi sáng sớm, trên ngón tay loé lên một tia sáng chói mắt.
Cô gái ở quầy lễ tân hét lên một tiếng, tò mò nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu đang đi về phía phòng khám, huých đồng nghiệp bên cạnh: "Cậu có thấy không? Hay là tớ nhìn nhầm? Trên ngón áp út của bác sĩ Trì có phải là! "
Sau khi khoác chiếc áo blouse màu trắng sạch sẽ, Trì Tuyết Diễm tháo nhẫn ở ngón áp út, nhẹ nhàng bỏ vào khay nhỏ trên bàn làm việc, chuẩn bị bắt đầu công việc.
Chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản nhưng đẹp.
Gu thẩm mỹ của Hạ Kiều không tệ, cậu nghĩ.
Thật không may, không thể đeo nhẫn ở nơi làm việc.
Một ngày bận rộn chính thức bắt đầu, tiếp nhận bệnh nhân đã đặt lịch hẹn, giúp đỡ các bạn nhỏ hoặc ngoan ngoãn hoặc quấy khóc đến khám răng!
Sau buổi trưa cậu mở cửa phòng khám, bệnh nhân nhỏ đầu tiên phục vụ là một cô bé nước mắt lưng tròng, do ông nội dẫn tới.
Cô bé không có trong danh sách hẹn đã xác nhận vào thứ Sáu tuần trước, nói là sâu răng đau dữ dội, là số vừa thêm vào.
Đây là chuyện thường xuyên, Trì Tuyết Diễm không quá để ý.
Người lớn trong nhà bước vào phòng khám im lặng chờ đợi, cô bé rất miễn cưỡng ngồi trên ghế khám răng, hơi run rẩy, đôi mắt to đọng hai giọt nước mắt.
Trì Tuyết Diễm rõ ràng còn cách cô bé hai mét, thấy thế nhịn không được nở nụ cười: "Con đau răng, hay là sợ chú?"
Cô bé mang theo tiếng thút thít: "Đều có! "
Thấy bộ dáng cô bé quá mức kháng cự đối với việc khám răng, Trì Tuyết Diễm bình tĩnh cầm mấy viên kẹo từ trong chiếc khay nhỏ trên bàn, nhẫn cưới lóe lên ánh bạc lấp lánh trong đống kẹo.
"Ăn kẹo không?"
Cô gái nhỏ sửng sốt, theo bản năng muốn đưa tay ra, nhưng rồi sợ hãi rụt trở về.
"Con thích ăn kẹo đúng không?" Trì Tuyết Diễm nói chuyện phiếm với cô bé, "Vậy ba của con có thích ăn kẹo không?"
Cô bé vừa khóc vừa phản bác: "Người lớn không ăn kẹo.
"
"Không đúng.
" Trì Tuyết Diễm giọng điệu chắc chắn, "Ba của chú thích ăn kẹo, còn thích rất nhiều đồ ngọt khác.
"
Lần này, cô bé rơi nước mắt chậm lại một chút, hỏi nhỏ: "Răng của ông có đau không?"
"Ừm, răng của người lớn và trẻ nhỏ đều sợ kẹo như nhau.
" Trì Tuyết Diễm lắc lắc điện thoại di động với cô bé, "Có muốn xem ảnh lúc ba của chú đau răng không?"
Cô bé trợn tròn mắt và tò mò nhìn lại.
Trì Tuyết Diễm thuận lý thành chương ngồi xuống bên cạnh ghế khám răng, thật sự mở album ảnh di động ra.
Ảnh chụp hơi mờ, giống như là do trẻ em chụp, chất lượng hình ảnh cũng có vẻ rất cũ, Trì Trung Nguyên ở trên tấm hình này trẻ hơn bây giờ nhiều, đang ôm má, mặt nhăn thành một cục, thần thái yếu đuối cực kỳ không tương xứng với cơ bắp dữ dằn.
"Ông cũng khóc kìa.
" Cô gái nhỏ nhìn thấy biến nước mắt thành nụ cười, không cần suy nghĩ nói, "Nhưng mà khóc lên có chút đáng sợ.
"
Trì Tuyết Diễm cũng nở nụ cười: "Con có muốn biết sâu răng giữa người lớn và trẻ nhỏ có gì khác nhau không?"
Cô bé gật đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động của cậu, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, bừng tỉnh nói: "Ba của chú đau răng đến khóc, vì thế chú đã trở thành một bác sĩ đúng không?"
"Bị con đoán ra rồi.
" Trì Tuyết Diễm xoa xoa đầu cô bé, dịu dàng hỏi, "Chú giúp con kiểm tra răng một chút, được không?"
Cô bé đã quên béng chuyện khóc cuối cùng cũng nằm trên ghế khám răng, nhìn thấy trần nhà vẽ đầy hoa văn màu sắc, và bác sĩ tóc đỏ rực rỡ bên cạnh.
"Màu tóc của chú thật thần kỳ nha.
"
"Giống như trong phim hoạt hình, phải không?" Giọng nói của nha sĩ rất dịu dàng, "Con có muốn nghe một câu chuyện cổ tích không? Nhưng lúc con nghe phải giữ im lặng, không thể tùy tiện nói chuyện! "
Trong giấc mơ chầm chậm trôi