Bệnh viện số một của thành phố Đồng.
Tại khoa ngoại tổng quát ở lầu năm của khoa điều trị nội trú*.
*Khoa điều trị nội trú là bộ phận chuyên tiếp nhận và điều trị cho bệnh nhân nội trú trong bệnh viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào đã hoàn thành xong thủ tục nhập viện cho bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng. Cô đang chuẩn bị đến phòng nghỉ để ăn cơm hộp thì một điều dưỡng đang túc trực ngoài cổng đột nhiên liên lạc với cô: “Tiểu Đào, một bệnh nhân vừa mới xuất viện vào thứ sáu tuần trước tới đây tìm cô đấy. Tên anh ta là Trương Dương.”
Mới chỉ cuối tuần vừa rồi thôi nên Giang Đào vẫn còn ấn tượng với Trương Dương - một bệnh nhân nam có vóc dáng cao to và khỏe mạnh nhưng phải nhập viện để phẫu thuật túi mật bị viêm.
Trong mắt các bác sĩ và điều dưỡng thì tất cả bệnh nhân đều giống hệt nhau, chẳng qua là do mỗi bệnh nhân đều có cá tính lẫn tính cách riêng biệt nên trải nghiệm khi tiếp xúc với họ cũng khác nhau.
Trương Dương là một người hơi lỗ mãng và nói năng tùy tiện. Anh ta luôn thích pha trò để trêu chọc Giang Đào bằng những trò đùa nhảm nhí. Hành động này cũng được nhóm đồng nghiệp của cô gọi là “tán tỉnh”.
Giang Đào không hề thích kiểu trêu ghẹo này chút nào. Chỉ có điều, cô phải phụ trách bệnh án của Trương Dương trong bảy ngày. Do đó, cho dù xác suất Trương Dương đến đây gặp Giang Đào vì vấn đề sức khỏe cực kỳ thấp, cô vẫn phải gặp mặt anh ta một lần.
Bên ngoài khu nội trú* - nơi cánh cửa bằng thủy tinh được bảo vệ canh gác cẩn thận - Trương Dương đang nghiêng người để dựa vào vách tường trên hành lang. Anh ta vừa nghiêng đầu đã lập tức nhìn thấy Giang Đào.
*Khu nội trú là khu vực dành riêng cho bệnh nhân nhập viện và người nhà đi theo chăm sóc họ. Khu nội trú nằm trong trong khoa điều trị nội trú.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đang mặc một bộ đồng phục dành cho điều dưỡng, trên đầu đội một chiếc mũ điều dưỡng trắng tinh.
Nếu chỉ mặc trang phục như vậy rồi đứng lẫn trong một nhóm điều dưỡng thì rất khó có thể tỏa ra sức hút của mình. Nhưng nếu những điều dưỡng này thật sự đứng thành một hàng thì tất cả mọi người đều sẽ lập tức chú ý đến Giang Đào ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Làn da của cô trắng nõn nà, đôi mắt hạnh vừa đen láy vừa long lanh, còn đuôi mắt thì hơi nhướng lên cao.
Chiếc mũi dọc dừa xinh xinh, đôi gò má hơi tròn trịa mang chút trẻ con khiến Giang Đào trông vô cùng đáng yêu và lanh lợi.
Trong mấy ngày nằm viện, Trương Dương đã có rất nhiều cơ hội quan sát Giang Đào ở cự ly cực gần. Sau đó, anh ta nhanh chóng phát hiện ra rằng: Cô điều dưỡng này thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào, càng nhìn lâu lại càng thấy cô xinh đẹp, để rồi anh ta không thể dằn lòng mà lại ngắm cô thêm lần nữa.
Đặc điểm Trương Dương mà thích nhất chính là đôi môi của Giang Đào - hồng hào, mềm mại như một quả đào chín mọng và ngọt lịm tim. Nó quyến rũ như đang mời gọi người ta hôn lên vậy.
Cửa kính được mở ra, Giang Đào bước ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Dương đứng thẳng người, vừa mỉm cười vừa nhìn cô: “Đã mấy ngày không gặp nhau rồi, em có nhớ anh không?”
Điều dưỡng đang làm nhiệm vụ trực ban tức thì nhìn về phía bọn họ với ánh mắt kỳ lạ.
Nét mặt của Giang Đào khá lạnh nhạt. Cô đặt tầm nhìn ngang lồng ngực của Trương Dương rồi hỏi: “Anh tới đây có chuyện gì không? Tôi bận nhiều việc lắm.”
Trương Dương giơ cánh tay vẫn luôn giấu sau lưng mình. Anh ta xách theo một ly trà sữa loại mang đi: “Anh không biết em đã ăn cơm hay chưa nên chỉ mua trà sữa thôi.”
Giang Đào nhíu mày: “Không cần đâu. Nếu anh không có việc gì khác nữa thì tôi quay về đây.”
Cô xoay người định rời đi nhưng Trương Dương lại sải vài bước dài để vượt qua cô, thân hình cao lớn và cường tráng kia chắn ngang trước cánh cửa thủy tinh. Anh ta tay này cầm ly trà sữa, còn tay kia thì lấy điện thoại di động ra rồi mở WeChat: “Em không nhận trà sữa cũng chẳng sao cả. Chúng ta hãy kết bạn trên Wechat đi. Khi nào kết bạn xong thì anh sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.”
Giang Đào lùi về phía sau: “Đối với tôi, việc anh có rời đi hay không chẳng có gì quan trọng cả. Nhưng nếu anh tiếp tục cản trở công việc của tôi thì tôi có thể gọi bảo vệ bệnh viện đến đây để xử lý chuyện này.”
Cô điều dưỡng nhỏ nhắn trông vừa hiền dịu vừa mỏng manh, tuy vẻ mặt nghiêm nghị nhưng lại không tạo ra một chút uy hiếp nào. Thấy vậy, Trương Dương cười cười rồi tiếp lời: “Vậy em cứ việc gọi họ tới đây đi.”
Giang Đào không tiếp tục nhìn anh ta nữa. Cô đến trước quầy tiếp tân dành cho nhân viên trực ban, lấy điện thoại di động ra rồi lật tìm dãy số của phòng bảo vệ trong cuốn sổ ghi chép, sau đó không hề do dự mà bấm số gọi đi.
Thị lực của Trương Dương rất tốt. Anh ta phát hiện ra: Cô điều dưỡng nhỏ xinh này thật sự không sợ gặp phiền toái, vừa nói gọi bảo vệ thì cô đã gọi cho họ ngay lập tức. Thế là một thùng nước lạnh toát đã đổ ào xuống và hoàn toàn dập tắt mọi hứng thú của anh ta.
Hôm nay Trương Dương tới đây chỉ muốn ức hiếp một người nhát gan, hiền lành như cô mà thôi. Anh ta muốn dùng nửa lời lừa lọc, nửa lời dỗ dành để cưa đổ Giang Đào về tay mình, nào ngờ Trương Dương lại đụng phải một người cứng rắn và kiên định như một cây đinh.
Trong xã hội hiện đại ngày nay, Trương Dương vẫn không dám thực sự vi phạm pháp luật.
Thấy Giang Đào vẫn đang giải thích tình hình với bảo vệ, Trương Dương bèn cười gằn rồi ném ly trà sữa vào thùng rác, sau đó bỏ đi mà không hề quay đầu lại.
Giang Đào nhìn theo bóng lưng của anh ta, đoạn nói với bảo vệ rằng họ không cần đến đây nữa.
Điều dưỡng đang trực ban vừa sắp xếp lại tài liệu vừa khen ngợi Giang Đào: “Cô làm tốt lắm, nên hành động như vậy đấy. Anh ta là loại người gì thế? Còn dám tới bệnh viện giở trò như thế.”
Giang Đào bận tối mặt suốt cả buổi sáng nên giờ bụng đã đói meo rồi: “Vì vẫn chưa ăn cơm nên tôi vào trong trước nhé.”
Kết quả, lúc vừa xoay người lại thì cô đã nhìn thấy điều dưỡng trưởng khoa - Vương Hải Yến - đang đứng đối diện cánh cửa thủy tinh với vẻ mặt hơi nghiêm túc, cũng không biết bà ấy đã đứng bên ngoài quan sát được bao lâu rồi.
“Cô muốn ra ngoài ạ?” Giang Đào đẩy cửa kính ra rồi cất tiếng chào hỏi trong tâm trạng nơm nớp lo lắng.
Vương Hải Yến đảo mắt khắp khuôn mặt trắng ngần đang lộ vẻ thấp thỏm của Giang Đào – một điều dưỡng trẻ tuổi. Bà ấy đóng cửa lại, trả lời rằng: “Tôi không ra ngoài. Vì thấy hình như bên chỗ em đang xảy ra tranh chấp nên tôi mới tới đây xem thử.”
Giang Đào vội vàng giải thích: “Em và anh ta không có bất kỳ mối quan hệ nào cả. Khi còn nằm viện, anh ta đã muốn kết bạn với em nhưng em vẫn một mực từ chối. Không ngờ anh ta lại tìm tới tận đây.”
Trong hành lang, bệnh nhân hoặc người nhà đi cùng họ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, vì vậy Vương Hải Yến bèn đưa Giang Đào vào phòng nghỉ.
Không có bóng người trong phòng nghỉ mà chỉ có một hộp cơm nằm trơ trọi trên bàn.
Vương Hải Yến nhẹ nhàng đẩy bả vai của Giang Đào: “Em ăn cơm trước đi, đừng để mình bị đói.”
Giọng điệu ân cần và nhã nhặn của bà làm cô bớt căng thẳng. Giang Đào kéo một chiếc ghế cho điều dưỡng trưởng khoa ngồi xuống, sau đó đi rửa tay thật cẩn thận rồi mới ngồi vào phía đối diện chiếc bàn, mở hộp cơm ra.
Trước khi bắt đầu ăn, Giang Đào vẫn còn căng mắt nhìn vị điều dưỡng trưởng khoa này.
Thấy vậy, Vương Hải Yến bèn mỉm cười rồi nói: “Em đừng sợ. Vừa rồi, em đã giải quyết tình huống rất tốt. Tôi tới tìm em là vì chuyện khác.”
Giang Đào chớp mắt: “Cô cứ nói đi ạ.”
Vương Hải Yến: “Em ăn cơm trước đi. Tôi trả lời một tin nhắn đã.”
Giang Đào bèn nhân lúc điều dưỡng trưởng khoa đang trả lời tin nhắn để nhanh chóng ăn mấy miếng thức ăn.
Đợi đến khi cô ăn được một nửa, Vương Hải Yến mới cất điện thoại di động, sau đó vừa cười tủm tỉm vừa nhìn Giang Đào: “Trông em xinh đẹp như vậy, thế em đã có bạn trai chưa?”
Giang Đào: ...
Chủ đề câu chuyện quá đỗi quen thuộc khiến cô dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Giang Đào đáp lại bằng cách lắc đầu, đoạn tiếp tục cúi đầu để đút thức ăn vào miệng.
Vương Hải Yến: “Hồi em còn đi học đại học, chắc chắn đã có nhiều chàng trai theo đuổi em lắm đúng không?”
Giang Đào: “Lớp bọn em chỉ có năm bạn nam thôi, mà tất cả bọn họ đều đã có bạn gái rồi.”
Điều dưỡng là một trong những chuyên ngành có tỷ lệ chênh lệch giữa nam và nữ rất lớn. Vương Hải Yến cũng biết điều này. Vì vậy, đối tượng mà bà ấy đang hỏi tới chính là nam sinh thuộc các chuyên ngành khác. Với khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Đào, cô hoàn toàn có thể tham gia các cuộc thi tuyển chọn hoa khôi học viện của bất kỳ một học viện nào, tuyệt đối không thiếu người theo đuổi cô.
Nhưng mà sự thật lại là: Giang Đào thực sự không có nhiều người theo đuổi.
Cô có tính cách hướng nội, điềm đạm ít nói, hầu như chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động của câu lạc bộ nào. Trong bốn năm mài ghế ở trường đại học, những nơi chủ yếu cô từng ghé qua là: ký túc xá, tòa nhà giảng dạy, thư viện và căn tin – một quãng đường với bốn địa điểm cố định. Vì thế, những nam sinh thuộc các học viện khác rất khó có cơ hội tiếp xúc với Giang Đào. Trong khi đó, các chàng trai của khoa này đã sớm bị một đám nữ sinh vây quanh rồi. Những người có ngoại hình đẹp lẫn điều kiện tốt đều có bạn gái từ lâu, thậm chí bọn họ còn thường xuyên thay đổi người yêu mới. Còn những người kém nổi hoặc xấu tính thì Giang Đào cũng chẳng thích họ.
Sau khi tốt nghiệp, cô luân phiên làm việc tại một bệnh viện ở thủ đô trong hai năm, vừa học hỏi vừa tích lũy kinh nghiệm. Giang Đào bận rộn đến mức hoàn toàn không có thời gian để gặp gỡ và hẹn hò với anh chàng nào. Tiếp đó, cô trở về quê nhà – cũng chính thành phố cấp ba